Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vấn đề này lập tức làm khó Văn Hinh, nụ cười trên khuôn mặt cô trong nháy mắt ngừng lại, cô ngơ ngác nhìn Lăng Hạo Hiên, “ vấn đề này…. Mình quả thực chưa nghĩ tới!” Về nhà Tề Nhân Kiệt, mặc dù có thím Trương chăm sóc, nhưng mà quan hệ của cô và Tề Nhân Kiệt còn chưa tới mức này. Nhưng mà về nhà Lăng Hạo Hiên, anh sẽ lại kiếm bảo mẫu tới chăm sóc đặc biệt cho cô, như vậy sẽ khiến anh gặp không ít rắc rối.

Đang lúc cô rơi vào tình thế khó xử, cửa đột nhiên bị ai đó đẩy vội vào, cô nhìn lại, bỗng dưng ngây người.

Du Thần Ích!

Anh ta sao lại tới đây?

Lăng Hạo Hiên thấy Du Thần Ích, lập tức sững người, nhìn hắn, vẻ mặt cực kì phức tạp.

Du Thần Ích cũng không để ý tới ánh mắt khác thường của họ, hắn nhanh chóng vọt vào trước giường bệnh, lo lắng hỏi: “ Văn Hinh, bây giờ cô cảm thấy như thế nào rồi?” Có trời mới biết hắn làm thế nào mà tới đây được, đoán chừng lúc này bên cạnh xe của hắn đã bị bao quanh bởi xe cảnh sát rồi.

Văn Hinh vốn là bị sự xuất hiện đột ngột của hắn làm chấn động, hiện giờ cô nhìn sự lo lắng quan tâm trên gương mặt tuấn dật của hắn, hắn lại có chút nóng nảy nhìn cô, khiến cô hoàn toàn ngơ ngẩn.

Hắn…. đang quan tâm cô sao?

Thấy Văn Hinh không nói lời nào, ngược lại Du Thần Ích lại đột nhiên kéo Lăng Hạo Hiên ra, khẩn cấp hỏi: “ Văn Hinh thế nào? Hiện giờ có gặp nguy hiểm gì không hả?”

Lăng Hạo Hiên nhìn hắn, nhíu mày, nhớ tới mọi sự vất vả đau khổ của Văn Hinh đều do người này ban tặng, anh không thèm để ý tới hắn dù chỉ một chút. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng vội vàng lo lắng của hắn, anh lại dịu lại.

“ Có thể làm anh thất vọng rồi, tôi còn chưa chết được!” Lúc này, Văn Hinh đã hồi phục tinh thần lại, lạnh lùng nói,sự khiếp sợ cùng ngạc nhiên của cô giờ đã không còn, đổi lại chỉ còn sự châm chọc khinh thường.

Nghe lời nói của Văn Hinh, Du Thần Ích mới buông Lăng Hạo Hiên ra, một lần nữa đi tới trước giường bệnh của cô, nắm chặt bàn tay cô, vui mừng nói: “ Em thật không sao ?” Thật tốt quá, chỉ cần cô không sao là tốt rồi! ( từ h dùng em nhé!)

Văn Hinh lạnh mắt nhìn hắn, “ Hiện giờ tôi còn sống thật tốt, có phải anh cảm thấy rất thất vọng đúng không?” Hiện tại hắn đang làm gì? Ra sức tỏ ra quan tâm tới cô, là muốn lừa gạt ai? Cô, hay vẫn là hắn?

Sự vui mừng của Du Thần Ích lập tức bị những lời nói lạnh lùng như băng của cô dập tắt, trên mặt hắn lộ ra sự thống khổ, tự trách, hắn cúi đầu nhẹ giọng nói xin lỗi: “ Thật xin lỗi!” Là hắn, là hắn đã hại cô hết lần này tới lần khác phải vào bệnh viện, hại cô chịu nhiều đau khổ như vậy, hôm nay ngay cả chính hắn cũng không thể dễ dàng tha thứ cho chính mình, cũng không dám hi vọng xa vời cô sẽ tha thứ cho hắn.

Văn Hinh kinh hãi, có chút khó tin, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào gương mặt vẫn đang tràn đầy sự tự trách của hắn, hắn… đang nhận lỗi với cô?

Không chỉ có cô kinh hãi, mà Lăng Hạo Hiên ở bên cạnh cũng thấy kinh hãi, trong lòng anh đột nhiên có chút lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK