Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh chất vấn khiến Lam Dật Thần trầm mặc, mặc dù hắn chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được trong lòng bạn tốt của mình hẳn vô cùng thống khổ, đó là một loại tình cảm chân thành đau tới sống chết, hơn nữa còn có sự áy náy đối với cô ấy. Nỗi đau này, áy náy đó, không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

Kế tiếp, hai người cũng không ai nói câu nào, cho đến khi xe dừng lại ở trước cửa nhà họ Du, Lam Dật Thần mới nghiêng đầu nói với Du Thần ích: “ trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề, tớ nghĩ Tình nhi ở trên trời có linh thiêng, nhất định cũng không hi vọng cậu thống khổ như vậy. Ban đầu cô ấy cứu cậu, chính là hi vọng cậu phải sống cho thật tốt, chỉ cần cậu sống tốt, dù có phải hi sinh mạng sống , cô ấy cũng cam tâm tình nguyện, cậu không nên phụ tình yêu của cô ấy đối với cậu.” Mời các bạn sang web Doc Truyen . o r g đọc nhé

Đây là Lam Dật Thần lần đầu tiên dùng lời lẽ nghiêm túc nói chuyện với anh, Du Thần Ích sau khi nghe câu nói đầy quan tâm của hắn, trong lòng thấy cảm động. nhưng mà, nói anh không cần trốn tránh, anh cần trốn tránh cái gì đây?

Sau đó, anh nghiêng đầu nhìn về phía vườn hoa đại trạch, ( cổng chính) , ở trong nhà này, ngoài hai người thân của anh, còn có một người phụ nữ mà anh không muốn nhìn thấy nhất .

Nghĩ đến người phụ nữ kia, ánh mắt anh trầm xuống, sau đó nói với Lam Dật Thần: “ Đi tới nhà cậu đi!” Chỉ cần một ngày người phụ nữ này còn ở trong nhà anh, anh cũng sẽ không bước vào nhà một bước.

"Cái gì?" Lam Dật Thần lập tức kinh hãi hô lên , " không phải là đã tới nhà cậu rồi còn gì, cậu lại không vào, còn muốn tới nhà tớ?” Trong nhà tự nhiên thừa ra một người, khiến cho anh còn lòng dạ nào mà về nhà.

Du Thần Ích không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, nhìn chằm chằm khiến Lam Dật Thần rốt cuộc cũng phải đầu hàng, “ được rồi, về nhà tớ!” hắn biết tính tình Du Thần Ích , cứ cho là hắn cự tuyệt không nổi tên này, chỉ cần tên này muốn làm gì, thì cũng mặc kệ người khác như thế nào cũng sẽ cố chấp thực hiện.

Diêu Phương để Văn Hinh nghỉ ngơi một ngày, đợi thân thể hồi phục lại sau mới tiếp tục làm việc. Vậy mà chờ hai ngày sau cô bắt đầu nhận lại công tác, quản gia Trần cũng không vừa mắt cô, nhưng mà Diêu Phương ra lệnh, nên an bài một đống nhiệm vụ lớn cho cô, lượng công việc này so với bình thường thì lớn gấp ba, bốn lần. Mời các bạn sang web DocTruyen . o, r ,g đọc nhé

Hơn nữa, đi theo phía sau cô còn có hai vệ sĩ mặc áo đen đi theo canh chừng, bất cứ cô đi đâu, cũng sẽ đi theo sát cô. Kể cả cô đi phòng vệ sinh, hai người này cũng sẽ canh giữ bên ngoài phòng vệ sinh, một tấc cũng không rời.

Văn Hinh biết, nhất định là Diêu Phương sợ cô chạy trốn, cho nên mới thuê hai người kia tới canh chừng cô.

Nghĩ thế, cô không khỏi bật cười, cô hôm nay, đã trở thành người không có nhà để về nữa rồi, còn có thể chạy đi chỗ nào đây? Bà ấy căn bản không cần thiết phải làm như vậy.

Đang suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng Quản gia Trần ở bên kia kêu lên: “ Văn Hinh, ra vườn hoa nhổ cỏ dại đi!”

"Lập tức đi ngay!" Văn Hinh nhanh chóng làm hết công việc đang dang dở, sau đó cầm dụng cụ nhổ cỏ đi tới vườn hoa, mà quản gia Trần một mực đứng phía sau nhìn cô, như sợ hãi cô sẽ làm biếng vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK