Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Làm sao anh biết?" Cô hỏi, hôm nay cha và em trai đến tìm cô, không có người nào thấy, hắn làm sao biết? Chẳng lẽ ——

"Anh phái người theo dõi bọn họ sao?"

Cũng chỉ có cách giải thích việc này, mới có thể giải thích lời hắn nói vừa rồi, lập tức trong lòng bắt đầu lo sợ. Nếu như thật sự hắn phái người theo dõi cha của cô và em trai, có phải hay không chứng tỏ hắn thật có ý đồ bất lợi đối với bọn họ.

Thấy cô rốt cuộc sợ, nụ cười trong mắt Du Thần Ích càng đậm, nói chuyện càng thêm mềm nhẹ hơn. Hắn lại gần mặt của cô, nhẹ mở miệng nói: "Tôi không chỉ biết bọn họ tới tìm cô, tôi còn biết mục đích bọn họ đến, biết cô vì kiếm tiền mà đi bệnh viện bán máu, kết quả tiền không có đủ, phải đi tìm Tề Nhân Kiệt, có phải hay không?"

Nghe vậy, sắc mặt Văn Hinh thay đổi, vẻ sợ sệt trên mặt lập tức biến thành hoảng sợ, cô khó có thể tin nhìn hắn, tựa như đang nhìn một người ngoài hành tinh, nói không ra lời, "Anh. . . . . ."

"Tề Nhân Kiệt cho cô bao nhiêu tiền?"

Du Thần Ích nói xong, cũng đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, trong mắt có thật sâu chán ghét và một loại cảm xúc không biết tên không ngừng lóe lên. Hắn nhìn kỹ cô từ đầu đến chân một lần nữa sau mở miệng chế nhạo nói: "Tề Nhân Kiệt vẫn luôn thích con mồi của tôi, đối với loại phụ nữ chủ động đưa tới cửa từ trước đến giờ khinh thường, chớ nói chi là giống như cô loại nữ nhân vậy không biết thẹn lại tâm kế thâm trầm, hắn nhìn cũng không thèm nhìn đến. Cho nên tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì, có thể mê hoặc hắn đến xoay vòng vòng."

Hắn xem cô là một nữ nhân vì tiền mà bày mưu kế đùa giỡn, Văn Hinh nghe trong lòng mặc dù có chút khổ sở có chút bị thương, nhưng cũng không tức giận cũng không có phản bác.

Cô cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, vẫn nhìn vào chỗ sâu trong đáy mắt hắn, qua một lúc lâu đột nhiên lộ ra nụ cười thấu hiểu, dùng hết sức khẳng định nói với hắn: "Ang đang ghen à, có đúng hay không?"

"Cô nói cái gì?"

Du Thần Ích thẹn quá thành giận, giống như bị người dựng chuyện, trên tay dùng sức quăng Văn Hinh ra ngoài, sau đó đi tới trước mặt của cô, hết sức châm chọc nói: "Chỉ bằng cô? Một nữ nhân vì tiền nghĩ hết biện pháp muốn leo lên giường nam nhân, cũng muốn để cho tôi ghen à? Thật là nực cười !"

Văn Hinh một vội vàng không kịp chuẩn bị bị hắn ném ngã trên mặt đất, bởi vì ban ngày mới vừa rút ra qua máu, này một ném, để cho nàng trước mắt nhất thời một mảnh tóc đen, đầu chóng mặt. Đợi nàng muốn đứng lên thời điểm, cổ áo đột nhiên căng thẳng, sau đó cả thân thể bị nói lên, bị buộc trông vào đang nổi giận trong tròng mắt đen.

"Tôi cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, nếu như không nghĩ bị đuổi ra Du gia lời nói, tốt nhất không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa, làm tốt vai diễn người hầu của cô đi." Du Thần Ích lạnh lùng nói xong, tay đột nhiên buông lỏng, bỏ qua Văn Hinh, sau đó không để ý cô ngã nhào trên đất lần nữa, xoay người"Phanh" một tiếng cửa đã đóng lại.

Văn Hinh cố bò dậy, mới vừa đứng lên thì đầu cảm thấy choáng váng mắt hoa, cô vội vã vịn vào lan can cầu thang để ổn định thân thể của mình. Cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, không khỏi cắn đôi môi, trong mắt lộ ra vẻ bi thương.

Cô đứng ở đàng kia nhìn một lát sau đó mới vịn lan can xuống lầu, cô đi được vô cùng chậm, thật giống như sợ té. Nhưng càng cẩn thận, lại càng dễ dàng xảy ra việc ngoài ý muốn, mới chỉ là bước xuống mấy bậc thang, đột nhiên đầu choáng váng gay gắt, cô vừa định dừng lại nghỉ ngơi một chút, vậy mà thân thể đột nhiên giống như bị đẩy một cái, sau đó cả thân thể liền lăn xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK