Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Dật Thần tựa vào trên ghế sa lon , cũng không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Du Thần Ích, mặt nặng nề nói:

“ Có người muốn hại chị dâu.”

“ Cậu nói cái gì?”

Sắc mặt Du Thần ích chợt biến đổi, tỏ vẻ không tin cho lắm.

“ Hôm nay sau khi cậu đi khỏi, chị dâu thiếu chút nữa ngã từ trên cầu thang xuống, sau đó tớ phát hiện ra, bậc thang nơi mà chị dâu suýt chút nữa ngã xuống, bị người nào đó cố ý đổ dầu trơn vào.”

Lam Dật Thần nói những gì mình biết cho DU Thần Ích, bây giờ nghĩ kĩ lại, vẫn còn sợ hết hồn hết vía. Nếu như Văn Hinh thật sự ngã từ trên cầu thang xuống, đừng nói đứa bé trong bụng cô ấy, e rằng ngay cả người lớn cũng không qua nổi.

Lúc ấy hắn nhìn thấy vậy, suýt chút nữa tim đã bay ra ngoài rồi.

Hắn khẳng định điều mình vừa nói, lớp dầu trơn kia là có người cố ý bôi ra, hơn nữa chỉ thoa nhẹ, mà chỗ khác lại không có. Lúc ấy hắn biết, nhất định có người muốn hãm hại văn Hinh.

Nhưng mà người kia rốt cuộc là ai, hắn lại nghĩ mãi không ra, có lẽ, Du Thần ích biết cũng nên.

Du Thần ích sau khi nghe Lam Dật Thần nói xong, đôi chân mày nhíu thật chặt, cúi đầu ngẫm nghĩ điều gì.

Có người muốn hại Văn Hinh?

Văn hinh hẳn không đắc tội người nào đi, hơn nữa ở nhà, trừ hai mấy người giúp việc, cũng chỉ có mâu thuẫn với lạc tình. Những người giúp việc kia tuyệt đối sẽ không dám hại Văn Hinh, mà mẹ của hắn thì lại càng không làm vậy, chỉ còn lại…

Nghĩ đến đây, ánh mắt bỗng trở nên rét lạnh, như tản ra một cỗ muốn hủy diệt vậy.

( chỗ này chém tí.)

Đến tối, Du Thần ích về nhà sớm hơn mọi ngày, vừa về tới nhà, đã nhìn thấy Lạc Tình đang ôm gối xem ti vi, lại không ngừng cười vui vẻ. nhìn xung quanh một vòng, nhưng lại không hề thấy bóng dáng của Văn Hinh, hắn không khỏi nhíu chân mày, xoay người đi lên lầu.

“ Anh họ, anh về rồi ạ.”

Lạc Tình thấy Du Thần ích về, lập tức buông gối ôm vội vàng đi theo.

Du Thần ích dừng lại, xoay người nhìn gương mặt đáng yêu như búp bê của lạc Tình, sâu trong đáy mắt như có điều gì, chợt lóe lên, hỏi

“ Mẹ anh đâu, về nhà chưa?”

Lạc Tình đi tới bên cạnh Du Thần ích, ôm lấy cánh tay của hắn, đầu tựa vào bả vai hắn, ngọt ngào nói:

“ Bác nói tối nay có thể không về, anh biết đấy, bác với mấy bằng hữu đã lâu không gặp, lần này gặp mặt, nhất định có nhiều điều muốn nói nha.”

Du Thần ích xong không nói gì nữa, hắn nhẹ nhàng tránh né Lạc Tình, tiếp tục đi lên lầu. lạc Tình thấy thế, cắn môi dưới, cùng đi lên.

“ Anh họ,sao hôm nay anh về sớm vậy?”

Du Thần ích không trả lời, lúc đi ngang qua phòng Văn Hinh, không khỏi dừng chân. Hắn nhìn cửa phòng đóng chặt, chân mày khẽ giật, sau đó mới xoay người đi về phòng mình.

Lạc tình đi phía sau hắn, thấy hắn đứng trước của phòng Văn Hinh nhưng do dự xem có vào hay không, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ lo sợ, cảm giác như mình sắp sửa vĩnh viễn mất đi cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK