Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh của cô trước kia, bộ dáng nghịch ngợm, cô của lúc đó lúc nào cũng mang thần thái phấn khởi, tinh lực dồi dào, hấp dẫn ánh mắt của anh. Từ nhỏ tới lớn, tầm mắt của anh đều chỉ vây quanh cô, trong mắt anh hoàn toàn chỉ có một mình cô, không hề có chỗ cho bất kì ai khác.

Khi đó cô tựa như ánh trăng trên bầu trời, vô vàn ngôi sao tỏa sáng xung quanh cô, trong đó rất nhiều người còn có điều kiện xuất sắc ( ý nói nhiều người theo đuổi). Anh biết bằng điều kiện của mình không xứng đáng với cô, cho nên chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn cô từ phía xa, thấy cô cười trái tim anh cũng thấy vui vẻ, nhìn cô khóc anh cũng vô cùng khổ sở.

Cuối cùng anh sẽ vẫn đứng ở một nơi mà khi cô quay người lại có thể nhìn thấy nơi anh đứng, từ từ, bọn họ trở thành bằng hữu tốt nhất. Có lúc cô sẽ đem những gì cất dấu trong lòng mình nói với anh, hoàn toàn coi anh như tri kỉ của mình. Điều này khiến anh cảm thấy vô cùng vui vẻ, anh cũng rất thỏa mãn, anh vẫn luôn hi vọng cô có thể vĩnh viễn vui vẻ, có thể hạnh phúc.

Nhưng hôm nay khi thấy cô được đưa vào bệnh viện, vừa nhìn thấy cô, lúc ấy cả người anh liền ngẩn ngơ.

Đây chính là Văn Hinh chói lọi đó sao, chỉ mới không gặp nhau hai tháng, cô đã gầy như vậy, cơ hồ chỉ còn da bọc xương thôi, khiến cho lòng anh như bị người khác cầm dao dóc từng khúc thịt vậy, đó chính là tình yêu.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao cô lại biến thành như vậy?

Lúc này, trong lòng của anh có thật nhiều nghi vấn muốn hỏi rõ ràng, nhưng khi nhìn bộ dạng đang hôn mê bất tỉnh của Văn Hinh, anh không khỏi lại thêm đau lòng, định đợi cô tỉnh lại mới hỏi cho rõ ràng.

Văn Hinh tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau , vừa mở mắt, đã thấy ngay một bác sĩ mặc áo blouse trắng ngồi ở đầu giường đang nhìn cô. Trong lòng cô còn đang nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy rõ diện mạo của người bác sĩ kia, nghi ngờ trên khuôn mặt cô liền biến thành kinh ngạc.

"Hạo Hiên?" Cô lên tiếng, bọn họ cư nhiên lại đưa cô tới bệnh viện mà Hạo Hiên làm việc, lần này thì tốt rồi, chuyện kế tiếp khẳng định không tránh được một trận trách mắng rồi.

Quả nhiên, Lăng Hạo Hiên thấy Văn Hinh tỉnh lại, trên mặt đầu tiên vui mừng,nhưng ngay sau đó lại tối sầm mặt trầm giọn g hỏi cô:

“ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao cậu lại biến thành cái bộ dạng này?”

"Thật ra thì cũng không có gì, tớ chỉ bị ngã từ trên lầu ba xuống mà thôi.” Văn Hinh cười cười, muốn nói dối để vượt qua sự kiểm tra của anh, cô không muốn cho anh biết những gì cô đã từng trải qua trong khoảng thời gian này.

" Chỉ ngã từ lầu ba xuống mà thôi?” Lăng Hạo Hiên nghe thấy cô nói vậy lập tức cất cao âm điệu, có chút tức giận không thể xoa dịu mà nói :

“ Cậu có biết không, lần này coi như mạng của cậu lớn, nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã sớm bị té chết rồi!”

"Mọi người không phải vẫn thường hay nói đại nạn không chết thì sau này ắt sẽ có phúc nha, lần này đại nạn không chết, nói không chừng có chuyện tốt còn đang chờ tớ sau này đấy. “ Văn Hinh nghịch ngợm đùa nói, đổi lại là cái liếc mắt của Lăng hạo Hiên.

" Cậu hãy nói rõ cho tớ biết, tại sao cậu lại bị ngã từ lầu ba xuống? còn nữa, ngoài kia xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu bị đưa vào bệnh viện mà mẹ của tổng giám đốc tập đoàn Overlord lại chạy tới đây thăm cậu? những thứ này, cậu tốt nhất nói cho rõ ràng, nếu không tớ sẽ để nữ y tá thực tập tới tiêm cho cậu!” Lăng hạo Hiên uy hiếp cô, anh biết từ nhỏ tới lớn, Văn Hinh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ nhất là bị tiêm. Mỗi lần bị ốm, cô tình nguyện chịu khổ uống thuốc cũng nhất định không chịu tiêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK