Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nghĩ khá lắm!" Văn Hinh lấy cùi chỏ dùng sức chọc vào bụng Tề nhân Kiệt, Tề nhân Kiệt hoàn toàn không đề phòng gì, lập tức bị đau đớn, “ Cài người phụ nữ này… Em định mưu sát chồng à?”

Nghe vậy, Văn Hinh nheo mắt lại, quơ quơ quả đấm trước mặt Tề nhân Kiệt, cắn răng uy hiếp, “ Anh có gan thì lặp lại lần nữa.”

"Không có, không nói gì!" Tề nhân Kiệt lập tức xua tay, trong lòng lại cảm thấy thật buồn cười, mặc dù cô ấy dùng tốn sức, lại còn đang mang thai, mà vẫn muốn uy hiếp mình?

Thấy thế, Văn Hinh thu hồi quả đấm, mạnh mẽ trợn mắt nhìn Tề nhân Kiệt, rồi chuẩn bị đi về phía cửa chính.

“ Em đi đâu?” Tề nhân Kiệt lập tức đi theo phía sau hỏi cô.

Văn Hinh cũng không quay đầu lại nói: "Về nhà!" Cô phải trở về nói rõ ràng với Du Thần Ích, nếu không theo tính tình của tên này, không biết còn giận dỗi tới bao giờ nữa.

“ Dù sao cũng đã tới đây rồi, ăn cơm trước đã rồi về.” Tề nhân Kiệt nào có chịu để cô trở về dễ dàng như vậy, anh bước nhanh lên phía trước, kéo cô trở về trong ngực mình, rồi kéo cô đi vào thang máy, “Thôi, bữa này tôi mời, về bữa cơm em thiếu tôi, lần sau nhớ mời lại đấy.”

Kết quả, trước sự thuyết phục của Tề nhân Kiệt, Văn Hinh không thể làm gì khác là ở lại dùng cơm tối với anh. Nhìn đôi chân mày vẫn nhíu chặt của cô, Tề nhân Kiệt không nhịn được liền cười hỏi: “ Thế nào, đang lo lắng cho tên kia à?”

Văn Hinh cũng không buồn liếc nhìn anh dù chỉ một cái, lại không trả lời anh, mà chỉ lặng lẽ dùng bữa. Bộ dáng cắn răng nghiến lợi của cô, dường như cô đang coi nhưng món ăn này chính là Tề nhân Kiệt, quả nhiên cô muốn xé anh thành trăm mảnh nhỏ.

Tề nhân Kiệt thấy vậy, không khỏi bật cười, “ Em yên tâm , nếu như anh ta không nhớ em, thì em có thể tới tìm tôi. Tôi vẫn giữ nguyên câu nói kia, chỉ cần em nguyện ý, tôi có thể cho em tất cả những gì em muốn.”

Từ ánh mắt anh Văn Hinh có thể cảm nhận rõ được sự nghiêm túc trong lời nói của anh.

Văn Hinh nhìn anh, đột nhiên nghĩ tới những lời mà chiều nay Lam Dật Thần đã nói với cô, tâm tình cô đột nhiên trở nên vô cùng tốt, “ Đây chính là tự anh nói đấy nha, tôi nhớ kĩ rồi.” Cô nhìn anh, cười to, trông vô cùng vui vẻ.

"Cái gì?" Tề nhân Kiệt lại bị biến hóa bất ngờ của cô khiến anh sửng sốt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt cười tươi vui vẻ của cô, có chút khó hiểu nhìn cô, như muốn nhìn thấu xe cô đang suy nghĩ cái gì.

Đoán lòng dạ của phụ nữ, như mò kim đáy bể!

Lời nói ra khỏi miệng không hề có chút sơ hở nào!

Văn Hinh cũng không quản ánh mắt tò mò, hoài nghi của anh, mà chỉ lầm lũi dùng bữa tiếp.

Tình huống này chính là kế sách mà Lam Dật Thần nói đó sao.

Khiến cho Du Thần Ích ghen, đây là biện pháp tốt nhất sao.

Vốn là cô căn bản cũng không định dùng tới kế sách này, nhưng mà bởi vì Lam dật Thần kia cũng không khiến người khác tin tưởng được. Nhưng mà hôm nay tình huống quá bấ ngờ khiến cô không hề chuẩn bị gì, hơn nữa còn ở trong tình huống cẩu huyết như vậy, trong lòng cô đột nhiên nổi lên một ý nghĩ cũng không tồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK