Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa, lần đầu tiên Du Thần Ích về nhà ăn cơm, theo phía sau hắn, còn có người đàn ông mang bộ mặt cà lơ phất phơ đang tươi cười Lam Dật Thần. Nhìn thấy Lam Dật Thần, tất cả mọi người cùng nhau nhíu mày.

Lam Dật Thần sau khi nhìn thấy Văn Hinh, vô cùng vui vẻ chào hỏi cô:

“ Chị dâu, cuối cùng chị cũng chịu về rồi.”

Giọng nói ấy, cứ như thể là Văn Hinh vừa đi xa mới về không bằng.

Văn hinh lạnh lùng nhìn hắn một cái, không để ý tới hắn.

“ Ai là chị dâu của anh?”

Lạc Tình ngồi một bên trợn mắt nhìn Lam Dật Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ không hoan nghênh hắn.

Lam Dật Thần căn bản không quan tâm tới ánh mắt của người nào, cứ như đây là nhà của hắn vậy, tùy tiện đặt mông xuống chiếc ghế sô pha, sau đó tựa vào thành ghế rồi nhờ dì Lý pha trà cho mình, gương mặt khoan thai tự đắc, khiến mọi người càng thêm nhíu chặt chân mày.

Bữa ăn trưa, trên bàn ăn chỉ một mình Lam Dật Thần không ngừng cười nói, hơn nữa còn vô cùng vui vẻ.

“ Chị dâu, chị ăn miếng sườn này đi, sườn dì Lý nấu là ngon nhất đấy.”

Hắn nói xong, cũng gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào trong bát của Văn Hinh.

Du Thần Ích thấy thế, sắc mặt lập tức lạnh lại, hắn hung hăng trợn mắt nhìn Lam Dật Thần. nhưng mà Lam Dật Thần lại cố ý giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, không ngừng gắp thức ăn cho Văn Hinh, ra vẻ hết sức ân cần.

“ Anh họ, anh cũng ăn nhiều một chút, anh xem dạo này anh cũng gầy đi rồi.”

Lạc Tình cũng không ngừng gắp thức ăn cho DU Thần ích, vừa gắp vừa nở nụ cười đáng yêu.

Văn hinh biết, cô ta là cố ý làm vậy cho mình nhìn, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Cô ta làm như vậy đơn giản chỉ muốn chọc tức cô, khiến cô ghen tị. nhưng mà, cô việc gì phải tức giận, tại sao lại phải ghen tị cơ chứ?

Cô thừa nhận, lúc đầu cô cũng có chút thích Du Thần ích, nhưng mà lại bị hắn nhục nhã nhiều lần khiến một chút xíu thích đó cũng đã sớm tiêu tan rồi.

Hiện giờ, cô đối với Du Thần ích, hắn chỉ là chủ nợ, không có bất kì chút tình cảm nào cả.

Nghĩ tới đây, cô không khỏi nở nụ cười, sau đó cô cũng gắp một miếng sườn bỏ bào bát Lam Dật Thần

“ nếu thích ăn, thì ăn nhiều chút đi.”

"Cám ơn chị dâu!" Lam Dật Thần có chút cảm động, không hề thấy phía đối diện một ánh mắt như muốn giết người đang nhìn hắn.

"Phanh!" Du Thần ích nặng nề đặt bát đũa xuống bàn ăn, sau đó đứng dậy rời đi.

“ Anh họ, anh phải đi đâu thế?”

Lạc Tình nhìn biểu hiện của Du Thần ích lại giống buổi sáng, không khỏi tức giận.

Lần này, lam Dật Thần không đuổi theo ngay lập tức, mà vẫn đàng hoàng ngồi ăn cơm, sau đó thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Văn Hinh, nói chuyện với cô. Mặ c dù Văn Hinh cũng không có đáp lại hắn , nhưng hắn cứ vừa nói vừa cười, Văn Hinh thấy bất đắc dĩ, liền tùy ý hắn nói đi.

Nhìn bóng dáng Du thần Ích biến mất ở cửa, lạc Tình quay lại , hai tay nắm chặt, trợn mắt nhìn Văn Hinh, sau đó cũng bỏ bát đũa chạy lên phòng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK