Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Nhân Kiệt còn chưa phản ứng kịp, đã bị hai tầm mắt sắc bén dường như đang cố nén giận quét qua, khiến anh sợ tới mức phải vội vàng lên tiếng: "Không sai, lúc đó vừa vặn tôi lái xe chạy qua, thấy cô ấy vấp ngã, cho nên mới vội vàng chở cô ấy tới bệnh viện."

"Thật sự là như vậy à?" Lăng Hạo Hiên dời tầm mắt tới Văn Hinh, gương mặt tràn đầy hoài nghi. Cô đi bộ mà cũng có thể ngã à, người phụ nữ này cho rằng anh dễ bị lừa gạt sao?

"Đúng vậy đúng vậy!" Văn Hinh lập tức gật đầu, nhưng trong lòng đang cười thầm, cô không ngờ rằng Tề Nhân Kiệt lúc nói láo lại không hề đỏ mặt thở gấp, thật khá nha.

Thấy cô không chịu nói ra sự thật, Lăng Hạo Hiên cũng đành thôi, vì vậy mới dùng giọng điệu dạy dỗ, nói, "Từ nay về sau cậu tốt nhất chú ý cho mình, bây giờ cậu đã là mẹ rồi, không thể tùy tiện như trước kia được, biết chưa? Nếu như còn tái phạm lần nữa..."

"Tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa!" Văn Hinh lập tức đảm bảo, cô sợ anh sẽ tiếp tục giáo huấn mình, đột nhiên cô thay đổi vẻ mặt, ra chiều đáng thương nhìn Lăng Hạo Hiên, "hiện giờ mình thấy đói bụng, có đồ ăn không?"

Lăng Hạo Hiên nghe thấy vậy, lập tức nhớ ra đã một tuần cô chưa ăn gì, (nhầm không? chắc chỉ là truyền dịch không ăn trực tiếp ấy), lập tức sửng sốt, "Cậu chờ mình, mình lập tức đi mua đồ ăn tới đây." Nói xong, anh dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng bệnh.

Nhìn bóng lưng anh rời khỏi, Tề Nhân Kiệt lập tức cười to, "Anh cười cái gì?" Văn Hinh liếc mắt nhìn anh.

Tề Nhân Kiệt vừa cười vừa lắc đầu nói: "Để tôi xem hai người các em, đều sợ đối phương như vậy, em sợ anh ta hung dữ với em, thế nhưng anh ta lại sợ em làm bộ đáng thương!" Nói xong, anh bật cười, ra vẻ chuyện hết sức buồn cười, nhưng trong lòng lại bị chính thứ tình cảm chân thành tha thiết này làm cho cảm động. Mặc dù anh biết tình cảm của Lăng Hạo Hiên đối với Văn Hinh, nhưng anh vẫn lựa chọn tình bạn, hàng ngày ở bên cạnh cô, Lăng Hạo Hiên khiến anh thực sự cảm động.

Đều nói tình đến chỗ sâu không oán càng, đại khái nói chính là giống hắn dạng này si tình người đi!

Nghe vậy, Văn Hinh cũng cười, "Có lúc tôi cảm thấy cậu ấy giống như là anh cả của tôi, sự uy nghiêm của cậu ấy khiên người khác không thể không phục. Có lúc cậu ấy lại giống như bà già, thao thao tới mức khiến người khác không chịu được (thao thao kiêu hay cằn nhằn ấy). Mà lại có những lúc, anh ấy tựa như mẹ tôi vậy cả ngày chỉ nghe giáo huấn, có lúc khiến tôi cảm thấy phát sợ."

Tề Nhân Kiệt nghe xong chỉ cười, trong lòng anh lại càng thêm khâm phục Lăng Hạo Hiên. Có thể tìm được một người toàn tâm toàn ý với mình như vậy, hơn nữa trong xã hội hiện nay, xem ra anh ta nhất định yêu thảm Văn Hinh rồi.

Rất nhanh, Lăng Hạo Hiên đã cầm theo một hộp cơm to quay trở lại, "Cậu hôn mê đã nhiều ngày rồi, không thể ăn đồ ăn có nhiều dầu mỡ, như vậy sẽ không tốt cho dạ dày, cho nên mình mua cháo cho cậu, mau ăn đi."

"Bác sĩ nói hiện giờ mình không thể xuống giường, cho nên phiền bác sĩ Lăng đút cho mình được không?" Văn Hinh nghịch ngợm trừng mắt nói với anh, bắt đầu làm nũng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK