“ Cô…” Người phụ nữ kia nghe xong lời Tề nhân Kiệt nói, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ tinh xảo lúc đỏ lúc trắng, giống như bị biến sắc vậy. Cuối cùng, người phụ nữ ấy dùng ánh mắt đầy oán hận nhìn Văn Hinh, cắn răng nghiến lợi nói: “ Thì ra là con hồ ly này quyến rũ Kiệt, hôm nay nhất định tôi sẽ xé rách gương mặt của cô , xem cô còn dám quyến rũ người đàn ông của người khác không?” Nói xong, cô ta thật sự nhào tới, một vết cào sượt qua bàn tay trắng ngần nhỏ bé, mười móng vuốt nhọn được tu bổ cẩn thận, nhìn hết sức dọa người đánh về phía Văn Hinh.
Văn Hinh sợ mình sẽ bị móng vuốt kia cào vào mặt mình, đến lúc đó e rằng khuôn mặt của cô có thể bị hủy rồi, cô bèn muốn tránh ra khỏi lồng ngực Tề nhân Kiệt di chuyển qua hướng khác.
Cử động rất nhỏ này của cô bị Tề nhân Kiệt phát hiện, khóe miệng anh khẽ lộ ra nụ cười mà người khác không dễ dàng phát hiện ra, nhưng mà ánh mắt anh nhìn người phụ nữ kia lại vô cùng lạnh lùng, vô tình.
"Cút ngay!" Thời điểm người phụ nữ sắp đến gần mình, cánh tay dài của anh vung lên, trực tiếp xô ngã cô ta. Sau đó, anh lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang nằm ngã dưới đất, trong mắt đều là vẻ châm chọc, “ Cô cho rằng cô giả bộ mang thai thì có thể bước vào cửa nhà họ Tề sao? Hừ, thật buồn cười, nếu như tôi sẽ bị lừa vậy, vậy thì cửa nhà họ Tề đã sớm bị người khác đạp bẹp rồi.”
Người phụ nữ há hốc mồm muốn nói gì, nhưng sau khi nghe anh nói những lời này, sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt cô ta lộ ra vẻ bối rối, “ Tôi… tôi không có….” Cô ta muốn cãi lại, nhưng lời nói ra tới miệng lại thành vô lực như vậy.
"Không sao rồi?" Tề nhân Kiệt ôm lấy Văn Hinh tiến đến gần người phụ nữ kia hơn, “ Không giả bộ mang thai? Cô có muốn bây giờ tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra không? Nếu như cô thật sự mang thai, hơn nữa đảm bảo đứa trẻ ấy là của tôi, vậy thì tôi có thể suy nghĩ một chút để cho cô tiếp tục lưu lại bên cạnh. Nhưng nếu như mà cô lừa gạt tôi….” Anh nói xong, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm, “ Tôi tuyệt đối sẽ khiến cô biết hậu quả của việc lừa gạt tôi.”
Cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ trên người Tề nhân Kiệt. Hơi thở ấy khiến thân thể người phụ nữ kia khẽ run lên, đáy mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Cô ta tránh ánh mắt anh, thậm chí không dám liếc mắt nhìn Tề nhân Kiệt dù chỉ một cái
.
Thấy thế, khóe miệng Tề nhân Kiệt lộ ra nụ cười lạnh lẽo, tàn nhẫn, “ Sợ hả?” Giọng nói thoạt nghe vừa nhẹ nhàng lại có chút dịu dàng, song lại khiến người khác cảm thấy run sợ, rợn cả tóc gáy.
“ Tôi….” Người phụ nữ kia bắt đầu nói không nên lời, cũng không có vẻ hùng hồn ban nãy.
“ Tôi khuyên cô tốt nhất trong vòng một phút phải cút khỏi tầm mắt của tôi, nếu không….”