Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Nhân Kiệt thấy trong mắt Văn Hinh chỉ có một mình Du Thần Ích, nháy mắt ánh mắt anh lộ rõ vẻ ảm đạm, bi thương.

Lúc này, Lạc Tình đột nhiên vui mừng nói: “ Chi bằng như này đi, không phải các người bị con đàn bà này dụ dỗ à, vậy thì tôi sẽ rạch vào mặt cô ta một đường, hủy dung cô ta, vậy là các người không bị cô ta dụ dỗ nữa rồi, các người thấy trò chơi này chơi dễ không?” Nói xong, cô ta cầm mảnh thủy tinh dài nhọn bắt đầu múa máy trên mặt Văn Hinh.

“ Không cần !” Du Thần Ích và Tề Nhân Kiệt đồng thời kêu lên, sắc mặt hai người trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nhìn chằm chằm mảnh thủy tinh trong tay Lạc Tình, chỉ sợ cô ta sẽ làm gì trên mặt Văn Hinh.

Lúc này, sắc mặt của Văn Hinh cũng thay đổi rồi, cô bắt đầu giằng co một cách kịch liệt. phụ nữ trời sinh đều yêu thích làm đẹp, không ai muốn lưu lại sẹo khủng trên khuôn mặt mình cả, lại càng không muốn xấu trước mặt người đàn ông mình yêu.

"Không cần?" Lạc Tình nhìn Du Thần Ích một cái, lại thấy bộ dáng lo lắng của anh, ý hận trong cô ta càng sâu hơn. Sau đó cô ta nghiêng đầu nhìn về phía Văn HInh, êm ái nói: “ Mày xem, anh họ tao để ý tới mày, có phải mày đang rất cao hứng đúng không? Có điều, anh ta càng để ý, tao càng hận mày, càng muốn xé rách khuôn mặt mày, xem sau này mày đi gặp anh ta thế nào!”

“ Cứ cho là mày phá hủy mặt của tao, nếu như anh ấy thật lòng yêu tao, thì anh ấy cũng không vì mặt tao biến dạng mà thay lòng đổi dạ!” Văn Hinh lạnh nhạt nói, lúc này, lòng cô đã tĩnh lại, không còn sợ hãi nhiều như lúc nãy nữa.

Nhưng mà, lời nói của cô lại khiến Lạc Tình thẹn quá hóa giận, “ Vậy tao cũng muốn xem chút, xem anh ta có thật tâm yêu mày không rồi!” Cô ta cắn răng nói xong, cầm một con dao lên, đột nhiên dùng lực, chuẩn bị đâm thẳng vào mặt Văn Hinh.

"Dừng tay!" Du Thần Ích đột nhiên quát to một tiếng, trên mặt anh hoàn toàn không còn chút huyết sắc nào.

Lạc Tình nghe vậy, nghiêng đầu nhìn sang, đã thấy Du Thần Ích đã tới gần cô ta, từng bước, từng bước một, cô ta lập tức kêu lên, “ Đứng lại, đừng tới đây, nếu không tôi liền phá hủy mặt của nó!”

Du Thần Ích nghe xong, quả nhiên không tiến lên phía trước nữa, anh nhìn Văn Hinh thật sâu, sau đó nhìn Lạc Tình, lúc này anh mới nói: “ Nếu như cô thật sự muốn phá hủy mặt của cô ấy, vậy thì hãy dùng mặt của tôi thay thế cô ấy, tùy cô muốn rạch bao nhiêu đường cũng không vấn đề, thế nào?” Làm sao anh có thể trơ mắt nhìn Văn Hinh bị hủy dung trước mặt mình được, anh đã từng nói với cô, chỉ cần có anh ở đây, anh tuyệt đối sẽ không để cô phải chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa.

Anh nói xong, ai nấy đều khiếp sợ, ai nấy đều cảm thấy khó tin.

Tề Nhân Kiệt nhìn Du Thần Ích, anh không thể tưởng tượng nổi, không nghĩ tới Du Thần Ích lại yêu Văn Hinh tới mức không tiếc chịu đựng đau đớn thay cô như vậy.

( nói đùa chuyện tới mức này k thấy kịch tính lắm)

Lời này vừa nói ra, kinh sợ khắp nơi nơi có người, trên mặt của mỗi người đều lộ ra khỏi vẻ mặt không thể tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK