Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trên đời này trùng tên trùng họ nhiều lắm, ở trong trường học của em còn có những ba người đấy.”

Tần Vũ ngồi bên cạnh Văn Hinh có chút khinh thường noi:

“ Đúng vậy.”

Văn Hinh nở nụ cười, cô cầm tấm danh thiếp trong tay trả lại cho Cao Lâm, sau đó tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm.

A Vượng ngồi ở đối diện cô từ đầu tới giờ vẫn không hề mở miệng, chỉ dùng một ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Văn Hinh, đáy mắt hiện lên vẻ rối rắm thống khổ.

Cả ngày, Văn Hinh đều ở trong tình trạng thấp thỏm lo sợ, lo Lăng Hạo Hiên sẽ quay lại tìm cô. Lần trước là đúng lúc cô đi ra ngoài mà tránh được anh, nếu như lần này anh quay lại, lại bắt gặp cô thì sao.

Buổi tối sau khi tan việc, trong công ty đã không còn mấy người ở lại, mà cô mỗi ngày đều là người cuối cùng rời đi, bởi vì cô muốn vệ sinh quét dọn một chút.

Sau khi đóng toàn bộ cửa sổ xong xuôi, đang lúc chuẩn bị rời đi, đột nhiên một người xuất hiện trước mặt khiến cô giật mình. Ánh trăng rọi sáng khiến cô nhìn rõ khuôn mặt người đó thì lập tức thở phào nhẹ nhõm:

“ A vượng, anh làm tôi sợ muốn chết, thế nào, có việc gì không?’

A Vượng chặt chẽ nhìn chằm chằm Văn Hinh, lâu sau mới trầm giọng hỏi:

“ Thật ra thì cái tên Lăng Hạo Hiên ban ngày tới đây, người anh ta cần tìm là cô đúng không? Các người biết nhau, đúng không?’

Văn Hinh nghe vậy liền sửng sốt, A Vượng thấy biểu tình của Văn Hinh liền lập tức khẳng định suy đoán trong lòng mình,

“Quả nhiên anh ta tới tìm cô.”

"A Vượng, anh ——" Văn Hinh muốn giải thích với anh một chút

Lại bị A Vượng cắt đứt,

A Vượng nắm chặt hai vai Văn Hinh, giọng điệu vô cùng nghiêm túc:

“ văn Hinh, từ ngày đầu tiên thấy em tôi đã thích em, về sau hãy để tôi chăm sóc em được không? Mặc dù tôi không thể cho em cuộc sống giàu sang, nhưng tôi đảm bảo nhất định sẽ làm cho em ngày nào cũng vui vẻ. văn Hinh, đáp ứng tôi, được hay không?”

Anh vội vàng nhìn cô, chờ đợi.

Đột nhiên được tỏ tình khiến Văn Hinh ngây ngẩn cả người, cô ngơ ngác nhìn A Vượng, thật lâu tựa hồ mới phản ứng được, nhất thời cảm thấy có chút bất đắc dĩ thậm chí nhức đầu,

“ A Vượng, anh hãy nghe tôi nói, giữa chúng ta tuyệt đối không thể nào.”

Cô cự tuyệt khiến vẻ mặt A Vượng có chút bi thương, anh chậm rãi buông Văn Hinh, thống khổ hỏi:

“ Ý của em là, tôi không xứng với em, đúng không?’

"Không, không phải vậy!" Văn hinh vội vàng lắc đầu,

“ Là tôi không xứng với anh, thật đấy, Thật ra thì anh căn bản không hiểu rõ tôi, cũng không biết rõ quá khứ của tôi, nên không thể tưởng tượng được tôi như thế nào đâu. Tần Vũ là cô gái tốt, cô ấy rất thích anh, anh nên thử cho cô ấy một cơ hội, đồng thời cũng là cho mình một cơ hội, đến lúc đó anh sẽ…”

“ Đừng nói nữa.”

A Vượng đột nhiên lớn tiếng cắt đắt cô…, khuôn mặt đầy thống khổ

“ Dù sao cũng là em ghét bỏ tôi không xứng với em đúng không? Tốt, em yên tâm, về sau tôi sẽ cách em thật xa,, sẽ không quấy nhiễu em,”

Anh nói xong, xoay người bỏ chạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK