Lần này, Văn Hinh chỉ bất đắc dĩ, đi theo hắn, mặc dù cô cũng không muốn làm cái đuôi đi theo sau hắn. Cô không biết, thì ra lòng của một người đàn ông lại có thể nhỏ như vậy, cư nhiên lại có thể dỗi lâu như vậy, hơn nữa cô không bao giờ ngờ được, rốt cuộc hắn đang giận cái gì.
Lam Dật Thần cũng phát hiện thái độ của Du Thần ích, Văn Hinh thì lại kiên cường bất khuất khiến hắn không thể không mắng Du Thần ích cứng đầu, dáng vẻ bất cần, bảo thủ. Bộ dạng Hắn lúc mắng Du Thần ích khiến Văn Hinh mỗi lần nhớ đến đều phải bật cười, ánh mắt sáng quắc, chỉ kèm khươ chân múa tay thôi.
Mà mỗi lần hắn mắng Du Thần ích xong, đều bị Du Thần ích điều đi dọn nhà vệ sinh, hết thảy mười mấy cái nhà vệ sinh. Sau đó, hắn sẽ kéo Văn Hinh, nói rằng hắn cũng chỉ vì cô, muốn cô giúp hắn quét dọn nhà vệ sinh. Cuối cùng, đương nhiên Du Thần ích sẽ không đồng ý để Văn Hinh đi quét dọn nhà vệ sinh, cho nên không thể giúp gì Lam Dật Thần rồi.
Văn Hinh biết, Lam Dật Thần đã đoán được Du Thần ích chắc chắn sẽ không để cô đi dọn nhà vệ sinh, nên mới cố ý kéo cô đi.
Trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa cô và Du Thần ích cũng đang dịu đi nhiều. Nhưng mà, Lam Dật thần giống như là đọc được suy nghĩ của người khác, đặc biệt là phụ nữ, lần đầu tiên gặp mặt cô, hắn tựa như cô với hắn là bằng hữu lâu ngày không gặp vậy, chỉ còn thiếu khóc nức nở thôi, khiến cô phải im lặng.
Màđiều khiến Văn Hinh cảm thấy kì lạ là, trong thời gian này, Lạc Tình lại không hề có động tĩnh gì, cũng không biết là uống nhầm thuốc hay cũng như Du Thần ích, bị cái gì kích thích.
Ngày đó, Tề Nhân Kiệt đưa Văn Hinh về tới nhà họ Du, mới trực tiếp lái xe tới quán cà phê .
Đây là một quán cà phê sang trọng, nội thất được trang trí hào hoa phong nhã, bên trong tiếng nhạc dương cầm vang lên, tựa như có thể thấu vào lòng người, khiến cho bất luận kẻ nào cũng có thể thanh tỉnh lại.
Buồi chiều 2, 3 giờ, khách trong quán cũng không nhiều, Tề Nhân Kiệt rất nhanh đã thấy được một cô gái trẻ ngồi bên cạnh cửa sổ. Cô nhuộm tóc vàng, dài mượt như búp vê, khiến cô trông như đứa trẻ con vậy, thu hút ánh nhìn của mọi người trong quán.
Ánh mắt dịu dàng của anh bỗng dưng xẹt qua một chút lạnh, khóe miệng gợi lên cười như không cười, anh đi tới bên cạnh cô gái kia, “ lạc tiểu thư, hân hạnh được biết cô.” Anh ngồi đối diện cô gái kia, nở nụ cười ôn hòa nhìn cô.
Lạc Tình nhìn người đàn ông dung mạo xuất chúng trước mắt, nhíu mày, “ Anh chính là Tề Nhân Kiệt?” cô đã sớm nghe qua về Tề Nhân Kiệt, cũng biết chuyện phong lưu của anh, trong mắt lộ ra một tia chán ghét.
Người đàn ông phong lưu hoa tâm như vậy, chính là loại đàn ông cô ghét nhất.