Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Nhân Kiệt không khỏi nhếch môi , phì cười, sau đó anh từ từ thong thả đi tới bên cạnh Du Thần ích, nở nụ cười tươi rói nhìn nét mặt lạnh như băng giờ đây đã tái mét của Du Thần Ích, không nhanh không chậm mở miệng nói:

“ DU Thần Ích, thật ra thì trong lòng anh không phải là không quan tâm tới cô ấy, đúng không? Đáng tiếc, anh đã hết cơ hội rồi, hôn lễ tháng sau, hi vọng anh sẽ tới tham dự, đến lúc đó tôi sẽ cho anh thấy một cô dâu đẹp nhất trên thế giới này.”

"Tề Nhân Kiệt, anh cư nhiên cứ thích đi lại giày rách của người khác sao?”

Du Thần Ích rốt cuộc không nhịn được bèn phản kích lại, hắn từ đầu vẫn chịu đựng những lời hắn cho là nhảm nhí, hắn không coi những lời đó ra gì, ngược lại người nói dường như còn được voi đòi tiên ( ý thằng này nó nghĩ Tề Nhân Kiệt nói nhảm)

“ ANh nói cái gì?”

Sắc mặt của Tề Nhân Kiệt lập tức thay đổi, anh hung hăng nhìn chằm chăm Du Thần ích, cắn răng nghiến lợi nói:

“ Có gan anh lặp lại lần nữa.”

Du Thần Ích chợt nhíu chân mày, nói

“ Chằng lẽ không đúng sao? Từ khi bắt đầu tới giờ, chính anh, từng chút từng chút, cướp đoạt bao nhiêu người phụ nữ của tôi rồi hả? chỉ sợ chính anh cũng không đếm được hết đi.”

Hắn nói xong, hừ lạnh một tiếng, lại nỏi:

“ Cho tới tận bây giờ tôi cũng không biết Tề đại thiếu vẫn còn đam mê này đấy, thích người phụ nữ của người khác, như thế nào, mùi vị của những người phụ nữ kia như thế nào? A, đúng rồi, tôi quên mất, người phụ nữ tên Văn Hinh này ban đầu vì muốn lên giường với tôi, cố ý tới quán ăn đêm , dùng kĩ xảo không giống nhau với những người đàn ông khác nhau, anh có phải hay không cũng bị cô ta ở….”

“ Du Thần ích, tên khốn kiếp.”

Tề Nhân Kiệt không đợi Du Thần Ích nói hết câu đã vung tay hung hăng nện cho hắn một quyền, sức lực rất mạnh, khiến Du Thần Ích thiếu chút nữa đã trực tiếp bay ra ngoài. Sau đó anh nhìn chằm chằm Du Thần Ích, giận dữ nói:

“ Tôi cảnh cáo anh, Du Thần Ích, từ nay về sau nếu anh còn dám nói Văn Hinh như vậy, đến lúc đó tuyệt đối không chỉ đơn giản là một quả đấm như này đâu?”

Nói xong, anh vẫn chưa nguôi cơn giận , vẫn nhìn chằm chằm Du Thần Ích, như muốn nện cho Du Thần Ích một quyền nữa.

“ Thần ích, cậu có làm sao không?”

Lam Dật Thần thấy Du Thần ích bị đánh, lập tức chạy tới đỡ hắn, nhìn thấy khóe miệng Du Thần Ích tràn ra một vết máu đỏ tươi thì sắc mặp lập tức đại biến:

“ Ai nha, Thần ích chảy máu.”

Du Thần Ích đẩy Lam Dật Thần ra, đưa tay lau khóe miệng, ánh mắt thâm trầm nhìn Tề Nhân Kiệt, chuẩn bị định nói gì đó, đột nhiên thấy Lăng hạo Hiên quay lại, sắc mặt dường như không tốt lắm.

Tề Nhân Kiệt cũng chống mắt nhìn lại Du Thần Ích, vừa vặn cũng nhìn thấy Lăng Hạo Hiên, sau khi nhìn thấy sắc mặt của Lăng Hạo Hiên, trong lòng anh đột nhiên có chút bất an.

Lăng Hạo Hiên đi về phía cuối hành lang nhìn thấy hai người đánh nhau, anh trầm mặt đi tới trước mặt bọn họ, nhìn bọn họ một cái, rồi sau đó mới đưa báo cáo kiểm tra cầm trong tay ném tới trước mặt Du Thần Ích

“ căn cứ với kết quả kiểm tra, thân thể Văn Hinh cũng không có gì đáng ngại, chỉ là…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK