Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đây chính là điều tôi muốn nói, người phụ nữ kia vẫn muốn gả vào làm thiếu phu nhân của nhà họ Du, mấy lần quyến rũ tôi không có kết quả liền có ý nghĩ lấy lòng mẹ tôi. Mọi người cũng biết, mẹ tôi coi trọng nhất là danh dự nhà họ Du, nên chỗ đông người như vậy, bà ấy cũng khó mà nói cô ta. Chuyện đêm đó, chúng tôi căn bản cũng không để bụng, người phụ nữ kia thấy mình dường như đã hết hi vọng gả vào nhà họ Du rồi, vì thế mới hướng mục tiêu chuyển thành Tề Nhân Kiệt. tóm lại, chuyện này tuyệt đối không giống như bài báo kia viết.”

Chỉ vài câu nói đã đem tất cả mọi chuyện thay đổi, nhà họ Du biến thành người bị hại vô tội, mà Văn Hinh trở thành người phụ nữ chỉ vì muốn gả vào Hào môn mà đùa bỡn lòng mình

Nhưng Du Thần Ích lại thông minh không nói ra là Văn Hinh bởi vì cần tiền mới bước vào nhà họ Du, nếu như truyện này bị truyền thông phát hiện, chỉ e lại bị báo chí cổ động lăng xê. Dù sao ở trong lòng của anh ta, Văn Hinh chính là một phụ nữ vì tiền mà đùa bỡn lòng mình.

Kết thúc cuộc phỏng vấn, Du Thần Ích trở lại phòng làm việc, sắc mặt đen lại như thể là không thể đen hơn được nữa.

"Ơ, nhanh như vậy đã xong rồi à?” Mới vừa vào phòng làm việc, chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên, Du Thần Ích vừa nghe thấy âm thanh này, càng thêm đau đầu.

Anh ta theo tiếng nói mà quay lại, chỉ thấy Lam dật Thần một chút hình tượng cũng không còn nằm ở trên ghế salon, tay đang cầm một quyển tạp chí phụ nữ nghiêm túc xem, “ Mình nói không sai đi, người phụ nữ kia thật sự là mỹ nữ, mình còn tưởng cậu sẽ cùng cô ta tán gẫu một chút, không ngờ nhanh như vậy lại xong rồi. Thế nào, cô ta không phải món ăn mà cậu thích sao?”

Hăn vừa nhìn tạp chí vừa nói, mắt cũng ngước lên không hạ xuống, tự nhiên thấy ánh mắt Du Thần Ích cơ hồ như muốn giết người.

Du Thần Ích đi tới trước sô pha, không nói câu nào, cứ nhìn chằm chằm cái tên còn đang quên mình thưởng thức mỹ nhân.

Rốt cuộc, Lam dật Thần ngửi thấy được một chút mùi vị của nguy hiểm, liền thu hồi ánh mắt còn đang lưu luyến hình trên tạp chí, giương mắt lên, lại bị dọa kém chút nữa nhảy dựng lên, “ Cậu làm gì đấy?”

Du Thần Ích nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ của bạn tốt, sắc mặt anh ta rốt cuộc cũng trì hoãn lại, “ Davy kia thế nào rồi, đồng ý hợp tác chưa?” Thật ra thì không cần phải nói, anh ta cũng đoán được kết quả rồi, chỉ cần là Lam Dật Thần để ý tới, thì hẳn không có người nào có thể thoát khỏi bàn tay hắn.

Quả nhiên, lam Dật Thần cười đắc ý, “ Hắn từ nơi xa xôi như thế chạy tới đây, mình làm sao có thể cho hắn trở về tay không, như vậy thì thật là chúng ta không có thành ý. Hơn nữa tớ tin tưởng, chưa đầy 1 tháng, hắn nhất định sẽ mang tới cho chúng ta một món quà lớn.”

Nghe vậy, Du Thần Ích không khỏi híp mắt, đôi mắt lộ ra một chút hiểu lầm,” Cậu có ý gì?”

Nhưng mà, Lam Dật Thần cũng không nói thêm nữa, cặp mắt núp dưới 1 tròng kính xẹt qua một tia lợi hại.

Du Thần Ích đã sớm nhận ra, nên cũng không hỏi thêm nữa, anh ta vẫn khẳng định, cái tên Davy này lần này tới đây, nhất định không những không chiếm được tiện nghi gì. Hơn nữa, theo cá tính của Lam Dật Thần, hắn không những sẽ không dễ dàng cho đối phương chiếm được tiện nghi mà còn làm đối phương đối với hắn cảm động rơi nước mắt, như là mình bắt được cá từ trên trời rơi xuống vậy.

Đây chính là lam Dật Thần, 1 tên hồ ly giảo hoạt.

Chờ Du Thần ích xử lí xong việc lúc trước, Lam dật Thần mới gấp quyển tạp chí, tò mò hỏi:” Cậu vừa mới nói gì với cô gái xinh đẹp kia? Cậu đừng nói, để mình đoán chút …”

Hắn nghiêng đầu nhìn Du Thần Ích, bắt đầu nghiêm túc suy đoán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK