Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Hinh xoay người bỏ đi về phòng của mình, Diêu Phương và Lạc Tình vẫn một mực ngồi dưới lầu chờ đợi, thấy gương mặt cô không có chút biểu tình nào, mỗi người đều có một cảm giác khác nhau.

Diêu Phương khẽ nhíu mày, trong mắt bà có chút lo lắng cộng thê một chút nghi hoặc. Dì Lý cũng thở dài, trên mặt dì lộ rõ vẻ đành chịu vậy. Chỉ có Lạc Tình, vẫn cười vui vẻ, lại còn có chút hả hê,” Cháu nói không sai đi, anh ấy nhất định sẽ đuổi cô ta ra ngoài. Hừ, cô ta tưởng cô ta là ai?”

Văn Hinh trở về phòng, tựa mình vào cánh cửa lạnh giá, nhớ tới nụ hôn vừa rồi, tâm cô lại có chút loạn!

Cô có thể cảm nhận được, hắn hôn cô là chân thật, nhưng mà…

Người phụ nữ ấy!

Cô không biết, mới vừa rồi hắn hôn cô xuất phát từ xúc động trong lòng, hay chỉ là trong lúc khó khăn không thể tự kiềm chế? Nhưng bất kể đó là vì cái gì, cuối cùng cô cũng không thể thay thế được người phụ nữ kia ở trong lòng hắn.

Có lẽ, ở trên đời này, bất kể người phụ nữ nào, e rằng cũng không thể thay thế được vị trí của cô ấy trong lòng hắn.

Nghĩ tới đây, trong lòng cô đột nhiên sinh ra một chút chán nản, một giọt lệ vương trên khuôn mặt cô, lặng lẽ rơi xuống mặt đất, im lặng.

Mấy ngày sau đó, Văn Hinh cũng không trông thấy Du Thần Ích, buổi sáng cô thức dậy, hắn đã tới công ty, mà buổi tối khi hắn trở về, cô lại đi ngủ rồi.

Hai người cứ sớm chiều không gặp nhau, văn Hinh biết, nhất định Du Thần Ích đang cố ý tránh mặt cô, trong lòng cô cảm thấy có chút khổ sở.

Hắn cứ chán ghét cô như vậy sao?

Lúc ăn cơm, cô quan sát thấy Diêu Phương tuy bưng bát ăn cơm nhưng mi tâm nhíu chặt lại, bộ dạng u sầu, tựa như không có khẩu vị dùng cơm, cô không nhịn được bèn hỏi: “ Bác sao vậy?”

Diêu Phương nhìn cô, đột nhiên thở dài, nhăn mày nói, “ Trong thời gian này trong công ty xảy ra chút chuyện, ta đang lo lắng cho Thần Ích, nó…”

Văn Hinh cũng không nhịn được, cô nhíu mày,có chút lo lắng hỏi, “ Trong công ty có chuyện gì sao?”

Diêu Phương buông bát đũaxuống, sắc mặt nặng nề, bà nói, “ Thời gian này, trong công ty phát hiện một số cán bộ cấp cao ăn lương công ty nhưng lại làm cho bên khác, ta nghe qua có công ty trộm được tài liệu mật nên đưa ra giá cao hơn chúng ta. bởi vì nhân sự bị giảm đi, nên tất cả chuyện lớn nhỏ trong công ty đều dồn lên vai Thần Ích…”

Diêu Phương còn định nói thêm gì đó, Văn Hinh cũng không hề nghe lọt thêm nữa, cô mơ hồ cũng đã đoán được, khẳng định là có liên quan tới tề Nhân Kiệt, xem ra anh ta đã động chân động tay vào.

Nói cách khác, cô cũng biết, thì ra mấy ngày nay không phải là Du Thần ích tránh mặt cô, mà là bởi vì chuyện của công ty nên mới đi sớm về trễ. Biết được điều này, tâm tình cô không khỏi tốt hơn nhiều.

“ Văn Hinh, tôi muốn hỏi cô một chuyện, được không?” Rốt cuộc, Diêu Phương vốn đang do dự cũng lên tiếng. Tới tận bây giờ, bà vốn tự cho rằng mình đứng trên cao, chưa từng cầu xin một người, Văn Hinh chính là người đầu tiên khiến bà phải mở miệng cầu xin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK