Mục lục
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Nhưng mà bây giờ trong bụng cô đang mang thai đứa bé nghi ngờ là của tôi.” Du Thần Ích cắn răng nói, hôm nay hắn chỉ có thể lấy tầng quan hệ này để nói. Không biết tại sao, khi hắn nhớ tới một màn kia ở bệnh viện, Văn Hinh lại phủi sạch quan hệ giữa hai người, trong lòng hắn đột nhiên có chút khó chịu không nói nên lời.

Nghe vậy, văn hinh đột nhiên nở nụ cười, lúm đồng tiền như hoa, "Không sai, đứa bé là của anh, nhưng mà tôi cũng không phải của anh, điều này anh phải biết rõ chứ.”

Lời nói vừa dứt, bên kia liền truyền đến một trận ho khan. Văn Hinh quay đầu nhìn lại, thấy Lam Dật Thần một tay vẫn đang bưng chén nước một tay ôm ngực khụ khụ, không chỉ thế hắn còn không ngừng cười .

Thấy thế, lo lắng lập tức giăng đầy khuôn mặt Du Thần Ích, hắn nhìn chằm chằm Lam Dật Thần, lạnh lùng nói:” Cậu có thể về rồi đấy.”

Lam Dật Thần lập tức khoát tay, "Dù sao bây giờ mình cũng không có việc gì, không vội về.” Ở đây đang có chuyện thú vị như vậy, làm sao hắn có thể bỏ qua được, nhất là nhìn thấy vẻ mặt thối đần, tức mà không dám giận của Du Thần Ích, càng khiến hắn thêm vui vẻ.

Hắn càng ngày càng thêm bội phục Văn Hinh rồi, có thể chọc DU Thần ích giận tới mức không nói nên lời, hơn nữa còn ra chiều châm biếm. Kể cả người phụ nữ trước kia của Du Thần Ích, cũng không có bản lĩnh này.

Có đuổi hắn cũng không đi, Du Thần ích cũng hết cách với hắn, cuối cùng không thèm để ý tới hắn nữa, lại quay lại nhìn Văn Hinh, con ngươi trầm xuống, “ Chờ cô sinh con xong, cô muốn cùng người đàn ông nào ở chung một chỗ cũng không liên quan tới tôi. Nhưng mà, trước khi đứa bé ra đời, cô, không được đi đâu cả.” Nói xong, không đợi Văn Hinh mở miệng, hắn trực tiếp quay đầu đi lên lầu.

Văn hinh đưa mắt nhìn hắn đi lên lầu, cho đến khi bóng dáng của hắn biến mất phía sau cánh cửa thư phòng, cô mới thu hồi ánh mắt, sau đó rũ mắt cười, vô cùng vui vẻ.

Hắn nói không được đi đâu, việc này là quyền của hắn sao? Cô cần phải được hắn cho phép sao?

Thật là buồn cười!

Cô cười, vừa dừng cười, vừa vặn đối mặt với đôi mắt lạnh nhạt của Diêu Phương, cô không khỏi sửng sốt.

Diêu Phương nhìn cô, sau đó cũng đi lên lầu, cái gì cũng không nói, lại cũng không hề có dấu hiệu tức giận gì hết, mà biểu cảm này của bà cô cũng không hiểu bà đang nghĩ gì.

Nếu như bình thường, đoán chừng bà đã sớm bày ra bộ mặt lạnh lùng trừng cô, nhưng mà hôm nay dường như lại không như vậy, sắc mặt bà bình tĩnh tới dọa người.

Lúc này, lam Dật Thần xông tới, cười hì hì nói với Văn Hinh : “ Chị dâu, chị là người phụ nữ đầu tiên có thể khiến Du Thần Ích không thốt nên lời đấy, tiểu đệ thật bội phục bội phục.” Nói xong, hắn còn ra chiều người xưa chắp tay kính nể.

Văn hinh lạnh lùng liếc hắn một cái, trực tiếp xoay người đi tới nhà bếp, " Dì Lý , có gì ăn không ạ? “ ra ngoài đã mấy tiếng đồng hồ, không có ăn gì, có chút đói bụng .

" Dì Lý , cháu cũng muốn ăn.” Lam Dật Thần đi phía sau Văn Hinh la hét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK