Cuối cùng, khóc mệt cô lại ngủ thiếp đi.
Còn Du Thần Ích vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô ngủ, ngồi ngây ngô nửa ngày. Người phụ nữ này, từ ngày đầu tiên xuất hiện tại nhà bọn họ, hắn đã biết cô đến không đơn giản.
Hắn tưởng cô cũng giống như những người phụ nữ khác, vì tiền mà lấy lòng hắn, vì muốn làm thiếu phu nhân của Du gia mà giở trăm phương ngàn kế để leo lên giường của hắn, nhưng sau khi nghe cô khóc, cô say rượu sau nói ra chân tướng, cô nói, "Anh cho rằng tôi nguyện ý vì tiền mà chà đạp mình sao", lại làm hắn cảm thấy, dường như nội tâm của cô đang cất giấu nổi khổ tâm nào đó, chẳng qua là không muốn nói cho người khác biết thôi.
Nghĩ đến chuyện cô là người phụ nữ mẹ mang về, tròng mắt của hắn nổi lên suy nghĩ sâu xa. Có lẽ, giữa cô cùng mẹ còn có cái gì đó mà hắn không biết?
Nếu không, với tính tình của mẹ, sao có thể cho phép một người phụ nữ vì tiền mà có thể bán mình bước vào cửa Du gia?
Vừa nghĩ đến đây, vẻ suy nghĩ sâu xa trong mắt hắn nặng hơn.
Khi hắn ôm Văn Hinh về nhà, sau khi trực tiếp đưa cô đến phòng cô, hắn liền đi thẳng tới phòng Diêu Phương.
Diêu Phương nhìn thấy Du Thần Ích mang bộ mặt tức giận vọt vào gian phòng của mình, chỉ nhàn nhạt nhíu mày, hỏi: "Đã trễ thế này, con tìm mẹ có chuyện gì?"
"Con hỏi mẹ, tại sao người phụ nữ kia lại tới nhà chúng ta?". Du Thần Ích chăm chú nhìn mẹ mình, không bỏ sót bất kỳ vẻ mặt biến hóa nào của bà.
Nghe vậy, trong mắt Diêu Phương lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó thản nhiên thừa nhận: "Không sai, Văn Hinh do mẹ tìm đến, bởi vì mẹ cùng cô ấy ký một bản hợp đồng, trong ba tháng, cô ấy phải mang thai con của con, chờ sau khi đứa bé được sinh ra, mẹ sẽ cho cô ta năm trăm vạn làm thù lao"
"Mẹ cho rằng, một người phụ nữ vì tiền mà có thể bán thân thể và tự ái sinh hạ đứa bé sẽ tốt sao?". Du Thần Ích nói như cắn răng nghiến lợi, đôi mắt như muốn phóng hỏa nhìn Diêu Phương chằm chằm, "Lập tức ngưng bản hợp đồng đó đi, con không muốn thấy người phụ nữ kia nữa!"
"Thật ra thì cô ấy cũng có nỗi khổ tâm". Diêu Phương muốn giải thích cho Văn Hinh, nhưng Du Thần Ích không cho bà cơ hội, trực tiếp cắt đứt lời của bà.
"Cô ta thì có nỗi khổ tâm gì?". Du Thần Ích rống bà, "Con không quan tâm cô ta có nỗi khổ tâm gì hết, tóm lại, ngày mai mẹ phải lập tức hủy hợp đồng cùng cô ta!"
"Muốn mẹ hủy hợp đồng cũng được, chỉ cần con có thể để cô ấy mang thai con của con, chờ saukhi đứa bé được sinh ra, mẹ lập tức hủy hợp đồng!". Đối mặt Du Thần Ích , mặt Diêu Phương vẫn không đổi sắc, bà nhìn Du Thần Ích một cái, tiếp tục nói: "Con không muốn có con là chuyện của con, nhưng mẹ muốn cháu của mẹ, không phải ngay cả quyền lợi bồng cháu của mẹ con cũng không cho chứ"
Nghe vậy, Du Thần Ích không nói thêm gì nữa, nghẹn họng, giận không kềm được mà nhìn Diêu Phương chằm chằm, một lát sau, đột nhiên xoay người đá cánh cửa rời đi.
Diêu Phương nhìn cánh cửa bị đóng lại, lúc này mới nhíu mày. . . . . .
Ngày thứ hai, sau khi Văn Hinh tỉnh lại, phát hiện mình lại nằm trong gian phòng của mình ở Du gia thì bỗng dưng ngây ngẩn cả người.
Sau đó cô cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, xém chút nữa thì cô đã bị người đàn ông kia chiếm đoạt, sau đó, hình như có người kịp thời tới cứu cô, mà người cứu cô, hơi giống Du Thần Ích, sau đó. . . . . .