Nhìn cánh cửa bị đóng lại, Văn Hinh đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia, nhìn qua giống một con hồ ly đã thực hiện được gian kế, cực kỳ giảo hoạt.
Du Thần Ích, tôi xem anh còn chạy đi đâu được!
Sau đó, cô cũng xoay người về phòng mình, bình thản tựa vào giường, cầm một quyển tạp chí giải trí lên xem, biểu tình khoan thai tự đắc mà chờ đợi.
Quả nhiên, khoảng một giờ sau, cửa phòng cô đột nhiên bị một lực lớn phá vỡ, ngoài cửa, Du Thần Ích mang bộ mặt tức giận đứng đó.
Nhìn thấy hắn, Văn Hinh rốt cuộc nở nụ cười, "Có việc gì thế?"
Du Thần Ích từng bước đi vào, sắc mặt âm trầm cực điểm, trong mắt tỏa ra lửa giận hừng hực, dường như đang cố nén điều gì. Cuối cùng, hắn đi tới bên giường của cô, giận dữ hỏi: "Cô bỏ gì vào trong cà phê?"
Tại sao sau khi hắn mới uống được một lát, lại cảm thấy toàn thân nóng ran khó chịu, loại cảm giác đó, giống như đã trúng xuân dược.
Văn Hinh để quyển sách trên tay xuống, đứng dậy trước mặt hắn, trên mặt gợi lên nụ cười quyến rũ, hời hợt nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ tăng thêm khoái cảm thôi, anh không cần lo lắng, không phải độc dược đâu!"
Không sai, ban ngày cô vào tiệm thuốc mua cái này, nghe nói có công hiệu rất mạnh.
Nỗi khổ của cô chính là không có cơ hội leo lên giường của Du Thần Ích, cho nên, cô tính toán để hắn chủ động tới tìm cô, nhưng nếu muốn cho hắn chủ động tìm cô, điều đó tuyệt đối không thể, cho nên, cô chỉ có thể làm như vậy, không phải rất thành công sao!
"Cô…..”, hắn giận không kềm được, người phụ nữ này, lại dám hạ thuốc với hắn, được, thật sự là rất được, xem ra, những khuất nhục trước đây đối với cô ta vẫn chưa đủ.
Hắn sinh giận, trong lòng Văn Hinh lại âm thầm cười trộm, sau khi Du Thần Ích thấy trong mắt cô cố nén nụ cười, hắn tức giận đến xanh mặt, càng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia dường như hận không thể chặt cô làm trăm mảnh mới giải được mối hận.
Nhưng sau khi mắt hắn nhìn thấy bầu ngực ngạo nghễ dưới áo ngủ trong suốt của cô, cơ thể xôn xao càng hung mãnh, sau đó, lửa dục nhanh chóng chiếm cứ mắt hắn, ánh mắt bỗng chốc trầm xuống.
Văn Hinh không quan tâm tới cơn giận của hắn, cánh tay quấn lên cổ hắn, sau đó lộ ra nụ cười lúm đồng tiền, "Anh không chịu chủ động muốn tôi, cho nên, tôi chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp, anh xem, không phải đã thành công sao?"
"Cô thành công rồi sao?". Du Thần Ích cắn răng hỏi, trên trán đã từ từ rịn ra một tầng mồ hôi.
Bởi vì cô đụng vào, dược tính trong thân thể hắn bị khơi lên càng thêm mãnh liệt, dục vọng chạy chồm, gầm thét trong cơ thể như muốn phá ra mà buông thả.
"Anh đến là tôi đã thành công một nửa". Văn Hinh nhìn thấu hắn đang cố nén dục vọng, vì vậy, kề thân thể mình sát vào hắn, phát hiện da thịt hắn nóng rực, khiến tim cô cũng đập nhanh hơn.
Thấy hắn không đẩy mình ra, cô bắt đầu dùng thân thể mình cọ sát cơ thể hắn , trêu chọc cực hạn của hắn, đôi tay cũng bắt đầu không thành thật vuốt ve qua lại trên người hắn, những nơi cô lướt qua, như lửa cháy lan trên đồng cỏ, trong nháy mắt, thiêu đốt dục vọng nguyên thủy nhất của hắn, sau đó càng không thể thu lại.