Lúc Lạc Tình đang cố ý gây khó dễ cho Văn Hinh, tất cả mọi người đang nhìn Văn Hinh tới lui, Diêu Phương luôn ăn cơm của mình, đối với chuyện trước mắt giống như làm như không thấy.
Mà Du Thần Ích mặc dù không nhìn tới Văn Hinh, nhưng vẫn nghiêm mặt, trong mắt vẫn có mấy phần tức giận, cũng không có nhúng tay, mặc cho tính khí đại tiểu thư của Lạc Tình đùa bỡn.
Đối với tất cả, Văn Hinh một mực yên lặng nhịn nhục, đối với yêu cầu quá mức của Lạc Tình , không có nói một chữ không, chỉ xem cô như là đang bộc phát tính khí của một đứa trẻ.
Vậy mà cô lại không biết, cô càng như vậy, Lạc Tình thì càng được voi đòi tiên, hơn nữa cô ta cũng nhìn ra được, Diêu Phương và Du Thần Ích tựa hồ cũng ủng hộ cô đối với Văn Hinh như vậy, thì càng thêm không chút kiêng kỵ.
Vẫn bận đến tối hơn mười giờ, rốt cuộc Văn Hinh cũng về được phòng của mình, cả người lập tức mềm nhũn ra.
Cô đặt thân thể nặng nề của mình lên giường, xương khớp toàn thân như sắp tan ra, đau nhức muốn chết.
Lúc này, cô thật muốn tắm sau đó ngủ một giấc cho khoẻ, nhưng cô biết, cô vẫn không thể ngủ, bởi vì cô còn có nhiệm vụ.
Nhớ tới bản hợp đồng kia, nhớ tới nét mặt lạnh lùng của Du Thần Ích và những lời vũ nhục châm chọc của hắn, cô thật sự có nghĩ bỏ qua suy nghĩ trong đầu. Nhưng trong đầu hình ảnh chuyển một cái, xuất hiện nét mặt bị thương của cha và em trai, cô cảm thấy bất đắc dĩ thở dài thật sâu, sau đó đứng dậy đi phòng vệ sinh. . . . . .
Sau khi tắm gội sạch sẽ, cô đi tới trước cửa phòng Du Thần Ích, hít một hơi thật sâu sau đó gõ cửa phòng.
Du Thần Ích nghe được ra mở cửa, sau khi thấy là Văn Hinh thì sắc mặt bỗng chốc liền thay đổi, "Cô tới làm cái gì?" Giọng điệu hắn thật không chào đón, tựa hồ rất không muốn gặp Văn Hinh.
Văn Hinh lại nở nụ cười tươi với hắn, không thèm để ý chút nào đến thái độ ác liệt của hắn, "Tôi tới làm gì, chẳng lẽ anh không phải biết không?"
Nghe vậy, ánh mắt Du Thần Ích bỗng chốc rét lạnh, hắn lập tức nắm thật chặt cổ tay của cô, lôi cô đến gần mình, giọng nói đọng lại: "Tôi nhớ được hai ngày trước tôi mới vừa cảnh cáo cô, nếu như cô xuất hiện trước mặt tôi, tôi tuyệt đối sẽ làm cho người nhà của cô biến mất ở trên đời này, thế nào, nhanh như vậy đã quên?"
Lúc này, trong lồng ngực hắn tràn đầy tràn đầy lửa giận, nhưng hắn biết, hắn tức giận cũng không phải cô không có đem lời cảnh cáo của hắn để ở trong mắt, hắn tức giận do. . . . . .
Do cái gì?
Lúc này, ngay cả chính hắn cũng không biết, sự tức giận ấy từ đâu mà đến, chỉ biết là mạc minh kỳ diệu. Nhưng hắn có thể khẳng định rằng, nữ nhân này ở trước mắt chính là tâm điểm khiến hắn giận dữ.
"Anh sẽ không?" Văn Hinh lại chắc chắn mà cười nói, "Nếu anh thật muốn đối phó với người nhà tôi, đã sớm động thủ, cũng sẽ không chờ tới bây giờ rồi."
Cô nhíu mày liếc nhìn hắn, đuôi mắt cũng hàm chứa nụ cười thản nhiên, nụ cười này rơi vào trong mắt Du Thần Ích, chính là châm biếm hắn, để cho lửa giận của hắn lửa giận càng tăng lên.
"Cô cứ như vậy khẳng định tôi sẽ không làm sao? Hôm nay cha của cô và em trai tới tìm cô phải không?" Hắn nói xong, không để ý đến sắc mặt Văn Hinh trở nên, vốn là nén giận trong mắt đột nhiên nổi lên một tia cười thản nhiên, khiến Văn Hinh không khỏi càng thêm kinh hoảng.