“ Hôm nay lại phát điên cái gì vậy?” Anh cười hỏi, ra chiều không hề sợ hãi lại có chút nguy hiểm.
Du Thần Ích đã sớm thấy Lam Dật Thần, anh ta bỗng chốc nheo mắt lại, “ Trợ lí Lam, có phải cậu rảnh rỗi nên phát hoảng không? Công ty của tôi không rảnh rỗi nuôi không ai, nếu như cậu còn tiếp tục như vậy, tôi khuyên cậu tốt nhất nên quay trở về công ty nhà cậu đi.”
“ Ơ, bắt đầu đuổi mình à?” Ai ngờ, Lam Dật Thần lại cười, điệu bộ cợt nhả, căn bản không thèm để ý tới ý cảnh cáo của Du Thần Ích. Anh đi tới trước bàn làm việc của Du Thần Ích, xoay ghế ngồi xuống, hai chân vắt lên, trực tiếp gác trên bàn làm việc của Du Thần Ích.
"Lam, Dật, Thần!" Du Thần Ích thấy thế, cơ hồ cắn răng nghiến lợi nặn từng chữ nói ra tên của Lam Dật Thần, trong mắt ngập tràn lửa giận.
“ Tớ đây.” Lam Dật Thần ngoáy lỗ tai, giương mắt liếc xéo Du Thần Ích đang xanh mặt, không sợ chết hỏi: “ Xin hỏi Du Tam Phong có gì chỉ giáo?” Nếu như không phải là không thể nhìn nổi cậu ta tự hành hạ mình mà nổi điên, anh cũng không thèm tìm đến cái người không có đầu óc này.
"Cái gì Du Tam Phong?" Du Thần Ích nhíu mắt lại, ánh mắt lại bắn ra một tia nguy hiểm.
Lam Dật Thần bày ra bộ dạng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Du Thần Ích, nói: “ Cậu không biết phải không? Ngày nào cậu cũng điên điên khùng khùng tới lần thứ n như thế, cho nên cả công ty đang phong cậu làm Du Tam Phong đấy, cậu xem thấy đúng chưa?
Bây giờ Du Thần Ích không chỉ là người điên, quả thật tựa như con dã thú bị vây trong lồng sắt đã lâu, đang rơi vào trạng thái cuồng bạo, gặp người liền cắn. Thời gian này, đã có vài người bị đuổi ra khỏi công ty rồi, hơn nữa chỉ mắc một sai lầm nho nhỏ. Anh ta như thế khiến cho nhân viên ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, thấy anh ta liền tránh xa, chỉ sợ sẽ rước họa vào thân.
Nếu như còn tiếp tục như vậy nữa, tập đoàn Over¬lord sớm muộn cũng sẽ bị hủy hoại trong tay anh ta mà thôi, vì công ty, vì bạn tốt, nên hôm nay Lam Dật Thần đại nhân đại nghĩa đến đây.
"Lam Dật Thần, xem ra cậu chán sống rồi!” Du Thần Ích không kiềm được giận giữ, nhìn chằm chằm khuôn mặt khoan thai tự đắc của Lam Dật Thần, trong mắt bắn ra lửa giận dường như muốn thiêu đốt anh.
“ Cậu nhìn mình như là đang chán sống hả?” Lam Dật Thần nhìn anh ta, thu hết vẻ giận dữ lại, sau đó nhướng mày nói: “ Cậu xem mình sống an nhàn quá quen rồi, nên hôm nay tính gây chuyện à?”
"Có ý gì?" Du Thần Ích trầm xuống, dường như muốn phát tác.
Nhưng nếu như chỉ đó thôi có thể khiến Lam Dật Thần rút lui, thì đã không phải là Lam Dật Thần rồi, “ Chẳng lẽ không đúng sao? Mình hỏi cậu, có phải cậu lại đuổi chị dâu đi rồi không?”