Ngọc Trúc bị người phía trước che khuất nên không biết người vừa xuất hiện là ai, chỉ nghe loáng thoáng mọi người xung quanh nói đó là một đại nhân tuấn tú ngời ngời.
Nói thật là từ lúc nàng xuyên tới đây, ngày nào cũng chỉ nhìn thấy nạn dân đầu bù tóc rối, còn không thì là mấy tiểu ca ca binh lính phơi nắng đen sì, thực sự chưa nhìn thấy một nam nhân nào tuấn tú phong độ.
Lòng yêu cái đẹp thì không gì có thể ngăn cản.
Ngọc Trúc giãy giụa ngồi dậy từ trong lồng ngực tỷ tỷ, chuyển sang ôm cổ nàng, đáng tiếc là vẫn không nhìn thấy người nào, chỉ nghe thấy hai giọng nam khàn khàn phía trước nói chuyện.
“Bây giờ mọi người bắt đầu đăng ký cư trú. Hộ gia đình thì đứng qua bên trái, cá nhân thì đứng qua bên phải, tác phong nhanh chóng lên!”
Dân sợ quan là bản năng, nghe thấy mệnh lệnh, tất cả mọi người đều lập tức tuân theo. Đương nhiên ba tỷ muội Ngọc Trúc là một hộ gia đình, cho nên đứng ở bên trái.
Rất nhanh chóng, gần một nghìn nạn dân đã chia làm hai nhóm xếp thành hàng dài, đầu mỗi hàng ngũ đều được kê bốn chiếc bàn gỗ nhỏ và bày một đống thẻ tre.
Thấy hàng ngũ đã chỉnh tề, người vừa nãy lại một lần nữa lên tiếng, bảo mọi người lần lượt bước tới đăng ký.
Gia đình nào cũng được dò hỏi rất kỹ càng, tuổi tác, sức khoẻ, tình trạng hôn nhân, và cả địa chỉ quê quán. Thậm chí còn hỏi xem có người thân đi lạc hay không, tên là gì bao nhiêu tuổi, tất cả đều được ghi chép lại trong sổ sách.
Đến phiên gia đình Ngọc Trúc, Ngọc Dung đang định mở miệng báo cáo là ba tỷ muội, nhưng lại bị Ngọc Linh cướp lời.
“Trong nhà tiểu nhân có hai nữ một nam.”
Ngọc Dung cắn cắn môi, nhưng cũng không phản bác, tiến lên tiếp tục nói.
“Dân nữ Ngọc Dung, mười lăm tuổi, chưa lập gia đình. Gia đệ Ngọc Lâm, mười bốn tuổi, cũng chưa lập gia đình. Tiểu muội Ngọc Trúc, vừa mới lên 4.”
Người ghi chép ngẩng đầu lên đảo mắt nhìn qua ba tỷ muội một cái, sau đó lại cúi xuống bắt đầu hỏi thêm.
“Thân thể có chỗ nào không khoẻ không?”
“Không ạ.”
“Có người nhà bị đi lạc không?”
“Có!”
Hai tỷ muội hai miệng một lời mà đáp.
“Hai tháng trước chúng tôi đã bị lạc gia mẫu.”
Người ghi chép cũng không hoài nghi gì, trực tiếp ghi thông tin vào sổ sách. Rồi lại hỏi đến họ tên mẫu thân, nguyên quán ở đâu. Còn hỏi xem họ có nguyện ý nhập khẩu vào Hoài Thành không, hay chỉ tị nạn mấy tháng rồi quay về quê. Hỏi xong liền đưa cho Ngọc Dung một tấm thẻ bài làm bằng gỗ có ghi chữ màu hồng, sau đó bảo các nàng đứng qua một bên chờ.
Ngọc Trúc không hiểu chữ viết trên thẻ bài. Nàng nhìn ngó mọi nơi, có người là chữ hồng, nhưng cũng có nhiều người chữ đen. Mỗi gia đình đều có một tấm, trên thẻ bài đều ghi chữ nhưng lại không giống nhau, nhìn qua thì giống như số thứ tự của thời đại này.
Nhiều thẻ bài như vậy, một ngày hai ngày cũng không phát hết được.
Trước hết không nói đến nền kinh tế của Hoài Thành, chỉ nhắc đến hiệu suất làm việc và những chính sách ở nơi đây, từng điều từng khoản, không dài dòng khó hiểu, rất đáng khen.
Nghèo thì cứ nghèo đi, chỉ cần không có hôn quan, cuộc sống nhất định sẽ cải thiện hơn.
…..
Đăng ký cho gần một nghìn nạn dân phải tốn hơn ba giờ. Đợi đến khi đăng ký cho tất cả xong xuôi thì sắc trời cũng dần dần tối.
Người họ Ngụy có chất giọng sáng bừng kia dẫn theo vài thủ hạ đi ra, mang hết mấy cái thẻ tre đã khắc xong vào trong xe ngựa. Đến khi tất cả mọi đồ vật đều đã được chuyển đi xong, hắn ta mới đưa người đến đón đám nạn dân bọn họ vào trong thành.
“Thẻ bài trong tay mấy người cầm cho cẩn thận đừng có để mất. Ba ngày sau phải dựa vào thẻ bài thì mới có thể đi lĩnh hộ tịch mới được.”