Ngọc Dung tính xong cũng giật nảy mình, không ngờ bất giác nhà mình bán ra nhiều tương hải sản như vậy. “Thôi thì thế này, giảm xuống hai nghìn bên họ được không? Còn lại bán hết cho nhà họ Bạch ta, không bán cho người ngoài nữa.” Bạch Viễn Lăng không phải loại người đuổi tận giết tuyệt, nếu Ngọc Dung muốn tiếp tục mua bán với nhà họ Vân, ông ta cần gì làm kẻ ác? Chỉ là hai nghìn cân, chờ xưởng xây trong thôn thì đó chỉ là số lẻ. Người ta đã nể tình...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.