Ngọc Dung đặt cây chổi trong tay vào góc, không tạo tiếng động chọc chọc vào trán muội muội. Tiểu nha đầu, không phải chỉ giúp làm chút việc sao, thế mà đã vội vàng thúc giục đi, như chỉ lo bản thân chịu thiệt vậy. Hai tỷ muội rất nhanh rời khỏi viện tử của nhà họ Ngụy, mà Dư đại nương nói muốn đi ngủ trưa lại đứng ở bên cánh cửa thật lâu không có hoàn hồn. Ngọc Dung là một đứa trẻ ngoan, trong lòng bà quả nhiên là cực kỳ rối rắm. Than ôi... Sau...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.