“Cứ nhai thứ này cho thấm miệng đi, chốc lát nữa nhị ca ngươi trở về sẽ có nước và thức ăn.”
Ngọc Trúc: “!!!!”
Rốt cuộc là nàng xuyên qua tới thời đại nào đây?! Mà đồ ăn lại là cỏ?!!
Ngọc Trúc liếm đôi môi khô khốc nhìn mấy cây cỏ hơi úa héo nhưng vẫn còn một chút ươn ướt kia, do dự một chút mới đưa tay nhận lấy.
Không còn cách nào khác, nàng quá khát, lại quá đói rồi……
Nhìn những con người xanh xao vàng vọt tựa như cái xác không hồn kia, thực rõ ràng đây chính là tình huống chỉ có thể xuất hiện ở niên đại có nạn đói, có chiến loạn.
Ở giai đoạn này, có mấy cọng cỏ để nhai đã xem như rất hạnh phúc rồi, nàng làm sao dám ghét bỏ chúng nó.
Ngọc Trúc nhai xong một cọng cỏ, cuối cùng trong miệng cũng không còn khô nữa, đang lúc nàng muốn nhai tiếp cọng thứ hai, đột nhiên nữ hài tử cõng nàng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã té ngã xuống đất.
Một đại nương đang đi gần bọn họ đi tới đỡ nàng ấy một phen rồi không nhịn được nói vài câu.
“Ngọc Dung, sắc mặt ngươi thật sự không tốt, nếu không ngươi cứ tìm một nơi có bóng râm ngồi nghỉ ngơi một lát xong ăn chút gì đó lại đi. Ngươi phải cõng hài tử này, lại không nỡ ăn, thân thể nào chịu nổi?”
Ngọc Dung từ chối, nàng ấy một mực lắc lắc đầu không chịu đi tìm nơi nghỉ tạm.
Trước mắt còn chưa phải thời điểm nghỉ ngơi, nếu nghỉ chân, sẽ tụt lại phía sau, sợ rằng nhị muội trở về sẽ không tìm thấy người.
Hơn nữa nếu buổi tối không có đuổi kịp đám người, một nữ nhân một tiểu hài tử đi một mình quá mức nguy hiểm.
Bởi vậy nàng ấy chỉ hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục đuổi theo đám người.
Ngọc Trúc cầm mấy cọng cỏ còn dư lại kia, muốn ăn nhưng lại ăn không nổi.
Vị tỷ tỷ không hề giống tỷ tỷ ở thời hiện đại của nàng. Mỗi khi đại tỷ và nhị tỷ ở thời hiện đại có món gì đó ăn ngon, điều bọn họ làm trước tiên là giấu nó đi không muốn chia sẻ cho nàng, thậm chí còn vì không muốn tiêu tiền nuôi dưỡng nàng mà đang tâm mang nàng đi bán.
Còn vị tỷ tỷ này, bản thân không nỡ ăn nhưng lại hào phóng đưa cả cho nàng. Đã như vậy, dù nàng ấy cực kỳ mệt mỏi vẫn luôn kiên trì cõng nàng lên đường.
Chưa từng có bất kỳ người thân nào yêu thương nàng, trong lòng buồn bực như chứa cả tảng đá. Ngọc Trúc không ăn nốt mấy cọng cỏ kia, mà cầm chúng nó đưa tới bên miệng Ngọc Dung.
“Tiểu muội? Ta không đói bụng, ngươi mau ăn đi.” Giọng nói của nàng ấy vừa mỏng manh vừa yếu ớt, vậy mà còn nói mình không đói bụng.
Ngọc Trúc cố chấp nhét cỏ vào miệng nàng ấy, trong lòng mơ hồ dâng lên một nỗi đau xót không tên.
Nhìn bộ dáng nàng ấy chỉ chừng mười bốn tuổi. Tầm tuổi này, những nữ hài tử ở thời hiện đại còn đang ngồi trong phòng học quạt mát lạnh nghe giảng bài, không lo không sầu chuyện áo cơm.
Nhưng ở nơi đây, bả vai non nớt ấy đã phải gánh lên mình trách nhiệm chăm lo cho đệ muội.
Ngọc Trúc không có hài tử của mình, nhưng khi nàng bước vào tuổi trung niên cũng thường xuyên giúp đỡ rất nhiều những tiểu nữ hài ở vùng núi nghèo khó.
Nhất là những nữ hài tử như Ngọc Dung, tuổi còn nhỏ mà cực kỳ hiểu chuyện. Trước nay, nàng luôn ưu ái những người như vậy.
Có lẽ từ trên người bọn họ, nàng đã thấy được bóng dáng khi còn nhỏ của mình ……
Cuối cùng những cọng cỏ ấy vẫn bị Ngọc Trúc cứng rắn nhét vào trong miệng Ngọc Dung.
Hiện giờ nàng còn quá nhỏ, dù xuống đất đi bộ cũng không theo kịp đội ngũ, chỉ có thể tạm thời để Ngọc Dung cõng.
Đã không làm việc, làm gì có mặt mũi mà ăn, đương nhiên là cần phải cho Ngọc Dung ăn trước.
Hơn nữa ngày thường, chắc hẳn nguyên thân đã được cho ăn không ít đồ, nàng không có cảm giác đói khát quá mãnh liệt.
Nhìn sắc trời đã là buổi chiều, chỉ qua một, hai tiếng đồng hồ nữa là mặt trời lặn, không có ánh nắng như thiêu như đốt của thái dương, bọn họ lên đường sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.