“Được, ta biết rồi. Cảm ơn muội, Nhị Mao. Đúng rồi, muội có muốn đến nhà của chúng ta ngồi một lát không?” “Không được đâu, quần áo này của ta giặt xong rồi, còn phải mang về phơi. Tiểu Trúc Tử, khi nào ngươi rảnh thì nhớ đến nhà của ta tìm ta.” Ngọc Trúc liên tục gật đầu. “Được, được.” Ba người tách ra ở trước cửa nhà họ Ngọc, ai về nhà nấy. Ngọc Dung lo lắng lại xảy ra chuyện như vừa rồi, cho nên lúc sau đều giữ tiểu muội bên người. Bởi vì trên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.