“Hì hì, trí nhớ của Tú tỷ tỷ tốt thật đấy, đúng là hắn đấy. Sau đó không phải hắn còn lấy tương cua cát của nhà chúng ta đấy sao, mãi về sau vẫn luôn qua lại làm buôn bán với nhà chúng ta. À đúng rồi, hắn còn cứu ta nữa đấy.” Ngọc Trúc vừa bổ sầu riêng, vừa kể hết một lượt chuyện mình bị lưu lạc hoang đảo. “Nếu không phải có thuyền của bọn hắn đưa về thì còn không biết muội phải ở trên đảo thêm bao lâu nữa. Nói không chừng không về...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.