Đang ăn ngon thì Hắc Sa nằm trên chân Ngọc Trúc đột nhiên đứng thẳng dậy nhìn ra ngoài phòng bếp, gâu gâu hai tiếng. “Hắc Sa, là ta!” Hắc Sa nghe được giọng nói quen thuộc cũng không có buông lỏng cảnh giác, mà là chạy ra ngoài. Bởi vì nó còn ngửi thấy hơi thở của hai người lạ. Ngọc Trúc và miếng cơm cuối cùng cũng đi theo đi ra ngoài. Giọng nói của trưởng tỷ hình như là đang ở trong rừng. Bây giờ trời đã tối, muộn như thế này mà bọn họ đến thì...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.