Mục lục
Xuyên Cổ: Ta Lập Nghiệp Thành Tiểu Ngư Dân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Trúc tò mò đánh giá người đàn ông tên Đào Mộc này, phát hiện ra ánh mắt của hắn ta chính dám quanh quẩn trên người nhị tỷ, vốn không dám nhìn thẳng vào đại tỷ. Nói chuyện lắp ba lắp bắp, hoàn toàn không lưu loát giống như khi bọn họ ở trong phòng nghe thấy trước ấy.

Nghĩ ra thì hắn ta có lẽ không giỏi giao tiếp với con gái cho lắm, chỉ là cái kiểu như thế này nhỡ ai không biết còn tưởng hắn ta đã làm điều gì trái với lương tâm, không dám nhìn thẳng vào mắt người ta.

Ngọc Trúc sợ đại tỷ hiểu lầm không muốn mưa cá nừa liền vội vàng thúc giục: “Đại tỷ, cá, cá.”

Cá sạo dinh dưỡng lắm.

Ngọc Dung vốn định không mua, vừa nãy ở bên trong nghe thấy tiểu muội bảo muốn ăn cá nàng ấy mới bước ra. Kết quả là cái vẻ như chột dạ này của Đào Mộc như nói rằng cá không ổn có vấn đề.

Dẫu rằng Đào Nhị Thẩm là người khá tốt nhưng trúc đẹp thì vẫn sinh ra măng xấu. Nàng ấy thực sự không có lòng tin đối với người thậm chí còn không dám nhìn thẳng.

Nhưng… tiểu muội muốn ăn… thôi được rồi.

“Năm đồng bối thì sao?”

Đào Mộc xua xua tay, năm đồng bối còn có thể mua được hai con cá như thế này cơ.

“Vậy thì sáu đồng?”

Ngọc Dung cau mày, sáu đồng bối có thể mua được nửa cân thịt lận. Nếu không phải tiểu muội muốn ăn thì ngay cả hỏi nàng ấy không không thèm.

Đào Mộc đổ mồ hôi nhễ nhại, nhưng hắn ta càng sốt ruột lo lắng thì càng không nói thành lời.

Ba tỷ muội đều thấy hắn ta có điều gì đó không ổn nhưng chỉ có Ngọc Trúc nghĩ đến chuyện hắn ta sợ nữ giới.

“Đào Mộc ca ca, bốn đồng bối có được không?” Ngọc Trúc mở miệng giải vây cho hắn ta, Đào Mộc lập tức thở phào nhẹ nhõm, gật đầu lia lịa mà không chút suy nghĩ gì, sau đó vội vàng dúi con cá vào tay Ngọc Linh.

Ngọc Dung hơi không nắm bắt được suy nghĩ, nhưng cá thì đã cầm rồi, cũng chỉ đành lôi bốn đồng bối ra đưa cho người ta.

Đào Mộc nhận bốn đồng bối xong liền quay người bỏ chạy như thể đằng sau có mãnh thú đuổi theo hắn ta. Chạy chưa được bao xa thì lại chạy lại, nhét bát trứng gà vào trong tay Ngọc Linh.

“Mẹ ta thấy ta mang về sẽ đánh ta mất!”

Nói rồi liền chạy mất dạng. Chạy nhanh như thế mà bát trứng gà hấp vẫn yên một khối thì đúng tài.

Nhìn bát trứng gà hấp vẫn còn bốc hơi nghi ngút, Ngọc Linh chòng ghẹo đại tỷ, hỏi phải làm sao bây giờ. Nhà Đào Nhị Thẩm cạnh nhà nàng ấy không xa, chỉ cần đại tỷ nói không nên nhận là nàng ấy sẽ lập tức mang qua trả.

Điều không ngờ rằng là lần này đại tỷ lại không nói là không nhận mà lại kêu nàng ấy mang vào trong nhà.

Ngọc Dung hiểu rõ ràng hai ngày vừa mới tới đây đã từ chối Đào Nhị Thẩm nhiều lần rồi. Cự tuyệt nhiều chuyện quá sẽ tỏ ra không gần nhân tình quá. Tâm ý của người ta, trả đi trả lại lại không chịu nhận, rồi thì lòng nhiệt thành cũng sẽ nguội dần thôi. Thế nên, Ngọc Dung nhận bát trứng này, chuẩn bị làm chút đồ ăn nhẹ của quê hương để đáp lễ cho nhà Đào Nhị Thẩm.

Vừa hay hôm nay mua được khá nhiều đồ về.

“Đi thôi! Đại tỷ làm đồ ăn ngon cho mấy đứa.”

Ba tỷ muội quay trở lại nhà, mùi thịt đã bốc lên thoang thoảng ở trong.

Tất nhiên là Ngọc Dung không nỡ mua thịt, cái nàng ấy mua là cốt xương không không hề có tí thịt nào. Thứ sôi sùng sục ở bên trong cái nồi đất chẳng qua là một nồi canh ninh cốt xương không thịt mà thôi.

Vì trong nhà không có bàn nên những đồ mua về chỉ có thể bày hết lên trên đất. Còn hai chiếc chăn mỏng tiêu pha nhiều nhất đã được đặt lên hai tấm ván giường. Ngọc Trúc đang nằm trên chiếc chăn bông mới, nhìn các tỷ tỷ thu dọn đồ đạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK