Mục lục
Xuyên Cổ: Ta Lập Nghiệp Thành Tiểu Ngư Dân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giúp ta trông nom?”

Ngọc Dung nhất thời thoáng do dự.

Đưa tiểu muội cho Đào Nhị Thẩm thì đương nhiên nàng ấy sẽ nhẹ gánh hơn nhiều. Nhưng nàng ấy vừa mới đến đây ở, lại không mấy thân quen với vị Đào Nhị Thẩm này, nếu cứ thế mà giao tiểu muội cho bà thì quả là không thể yên tâm nổi.

Đào Nhị Thẩm rất giỏi trong việc nhìn người, nào lại không hay biết nàng ấy đang lo lắng điều gì: “Cháu yên tâm, đây là do thôn trưởng dặn dò, lát nữa cháu cũng có thể đi hỏi ông ấy mà, là ông ấy bảo ta chăm hộ cháu nửa ngày. Cũng không phải là ở nhà đâu, ta còn phải đến bãi cát bên cạnh để cào ngao, đến khi ấy sẽ có rất nhiều người cùng chăm sóc con bé.”

Vừa nghe đến bãi biển để cào ngao, Ngọc Trúc vốn đang không tình nguyện ngay tập tức phấn khích hẳn.

“Đại tỷ, tỷ đi mua đồ đi, Ngọc Trúc không đi đâu.”

Nàng chỉ thiếu điều chưa ghi mấy chữ muốn đến bãi cát lên trên mặt thôi.

Ngọc Dung giận dỗi véo nàng một cái. Tiểu muội vô lương tâm, nàng ấy lo lắng như vậy là vì ai hả, kết quả nàng còn chẳng buồn đi theo mình.

Thôi được rồi, cứ để tiểu muội ở nhà vậy, như thế mình cũng có thể cầm được nhiều thứ hơn.

“Vậy thì làm phiền thẩm rồi, ta mua đồ xong sẽ nhanh chóng trở về.”

Ngọc Trúc được đặt vô cùng cẩn thận vào trong lòng của Đào Nhị Thẩm.

Đào Nhị Thẩm trông chờ có cháu bao năm mà chẳng được nên nhìn thấy đứa bé bà đã thấy tham chứ huống chi gì là ôm nó vào lòng. Be bé mềm mại nhưng lại vô cùng gầy gò khiến cho người khác thấy mà xót xa.

“Đúng là khiến cho con người ta phải yêu thương mà, Ngọc Dung cháu cứ yên tâm đi đi, ta đảm bảo sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Ngọc Trúc, ngay cả một cộng tóc tơ cũng không thiếu.”

“Đại tỷ về sớm nhé, muội sẽ nhớ tỷ.”

Ngọc Trúc bịn rịn chẳng nỡ rời mà vẫy vẫy tay, để cho Đào Nhị Thẩm bế nàng ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên ba tỷ muội tách ra kể từ khi chạy nạn tới nay, trong lòng Ngọc Dung thấy buồn sầu khó chịu nhưng xe ở trong thôn vẫn đang đợi mình nên nàng ấy không dám chậm trễ bèn vội vàng tranh thủ cầm số bạc còn dư trong nhà đóng cửa bước ra ngoài.

Ngày trước trốn ra khỏi nhà, nàng ấy chỉ tìm đến nơi bình thường mẹ gửi tiền bạc, tổng cộng chỉ có mười năm ngân bối.

Theo lý mà nói số ngân dư trong nhà không thể chỉ có từng ấy, có điều chuyện tang lễ rồi công việc mai tang khi cha tạ thế đều do mẹ lo liệu, xem chừng tiền trong nhà đều tiêu gần hết rồi.

Cũng không biết lúc mẹ bị bán đi trên người có mang theo chút bạc nào không?

Bỗng chợt nhớ đến mẫu thân, Ngọc Dung khó tránh khỏi đau lòng, mắt bất giác đỏ ửng lên.

Nàng ấy không muốn bị người khác trông thấy nên cúi đầu lén lau nước mắt đi, đang muốn đi lên phía trước của xe bò thì đột nhiên có một người đi qua chắn ngang trước mặt đánh mạnh vào nàng ấy.

Là một phụ nhân lớn tuổi.

Trên đầu quấn miếng vải vừa rách vừa nát, trong mấy cái khe rãnh trên mặt cũng đen sì sì trông kinh người. Vừa nhìn là biết người đã lâu năm không rửa mặt.

Trong thôn không hề thiếu nước nên lười thành cái thể này khiến Ngọc Dung vô cùng phản cảm.

Nhưng nàng ấy cũng không hề quen biết người này, tránh đi là được rồi. Chẳng đợi nàng ấy đi sang bên cạnh nhường đường, bà kia đã hung hăng trừng mắt nhìn nàng ấy một cách khó hiểu, rồi phỉ một ngụm nước miếng về phía nàng ấy. May thay, Ngọc Dung đã nhanh chóng lánh đi không thì cái vũng nước miếng kia đã bắn đến áo của bản thân rồi.

“Bà làm gì thế?!”

Ngọc Dung là kiểu người mềm mỏng đối với người trong nhà nhưng ở ngoài lại là kiểu người gai góc, từ trước tới nay chưa bị ai bắt nạt bao giờ. Nếu không nàng ấy đã không dẫn theo Ngọc Linh phá cái nhà kia sau khi biết mẹ đem bán muội muội còn hôi miệng sữa, rồi cuối cùng dẫn theo các muội muội đi chạy nạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK