“Tiểu Thảo tỷ tỷ, vậy bình thường tỷ ăn những thứ gì thế?”
Ngọc Dung đang chuẩn bị định hỏi thì đột nhiên tiểu muội lại lên tiếng.
Tiểu Thảo ngẩn ra rồi đáp lời: “Ta toàn uống nước, đợi Nguyệt tỷ giúp ta mua thuốc về uống là có thể ăn được hải sản rồi…”
Ngọc Trúc: “…”
Vậy mà có cả những chuyện hoang đường này.
Trước giờ chưa từng nghe nói đến việc bị dị ứng với thứ gì đó, uống thuốc xong là có thể chữa được, sau đó lại tiếp tục ăn được??
Cô Tiểu Thảo này chỉ e là đã bị lừa rồi?!
Đào đâu ra cái thần dược gì có thể trị được bệnh dị ứng chứ…
Trong lòng Ngọc Dung cũng đầy dấu hỏi nhưng nàng ấy đối với cái bệnh nấm gì đó của Tiểu Thảo không mấy hiểu rõ nên cũng không mở miệng nói gì. Chỉ có thể vào lúc Tiểu Thảo đi thì múc cho nàng ta bát thủ kê.
Tiểu Thảo đói vô cùng, đối với cái bát thủ mễ thì càng không cách nào từ chối. Cuối cùng thiên ân vạn tạ mới rời khỏi nhà họ Ngọc.
“Thật là đáng thương quá…”
Từ trong tiếng thở than của đại tỷ, Ngọc Trúc có thể nghe thấy sự thương hại của nàng ấy với cô Tiểu Thảo kia. Dường như là lại nhớ đến những ngày tháng ba tỷ muội chạy nạn đói khổ kéo dài.
Nếu cô Tiểu Thảo này thật sự bị lừa gạt như nàng đã đoán, vậy thì nàng ta đúng là rất đáng thương.
Muốn bóc trần sự thực thật ra rất đơn giản, chỉ cần kêu cô Tiểu Thảo kia ăn hai miếng tôm miếng cá là có thể rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng mọi chuyện đều có lỡ như, ngộ nhỡ nàng ta thật sự là kiểu người có thể chất kỳ lạ, ăn hải sản thì sẽ bị bệnh thì cái họa này bản thân không thể dính vào được.
Hơn nữa nàng chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, nói cái gì cũng không có ai tin, ngược lại còn khiến mọi người cảm thấy nàng thông minh quá sớm.
Ngọc Trúc tự nhận rằng bản thân nàng không nhiệt tình đến vậy, nên quay đầu đi là ném sạch chuyện này ra sau đầu.
Rồi nhiều ngày trôi qua, thân thể nàng cũng được chăm sóc ngày càng khỏe ra, chạy nhảy bình thường đều không có vấn đề gì. Nhưng đại tỷ vẫn không yên tâm, không cho phép nàng đi ra bãi biển chơi cùng mới mấ đứa trẻ con trong thôn.
Hôm nay nàng thật sự không nhịn nổi được nữa, quấn quýt quấy rầy đại tỷ cả một đêm, lại còn vừa ra vẻ thông minh vừa ra vẻ đáng thương khổ sở đảm đảm rồi cam kết mới khiến đại tỷ buông lỏng. Cho nàng được đi chơi một tiếng vào buổi sáng, sau một tiếng bắt buộc phải về nhà. Ngọc Trúc nghe được rằng mình có thể tự do hoạt động thì vui sướng không thôi, nên đương nhiên là đồng ý luôn mồm.
Ban ngày đại tỷ bận việc, phải cùng sửa sang lưới đánh cá cùng với các thẩm thẩm nên không đi được, nàng có thể một mình ra ngoài chơi thật lâu rồi!
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngọc Trúc phấn khích bật dậy ngay khi vừa mới nghe được tiếng gà gáy. Cho gà ăn rồi mà các tỷ tỷ vẫn chưa tỉnh, nên nhân tiện nàng còn luộc ba quả trứng làm bữa sáng.
Thật ra người ở trong thôn đều mỗi ngày ăn hai bữa, bữa sáng sẽ phong phú hơn so với thứ nàng làm, đến chiều lại ăn một bữa, còn bữa tối thì không ăn.
Thế nhưng hai tỷ tỷ đã bị nàng ảnh hưởng lúc nào không hay. Đã quen với việc một ngày ba bữa. Bữa sáng ăn uống tùy thích vài thứ, đến trưa mới làm vài món để ăn no. Ăn sáng xong, ba tỷ muội bắt đầu chia nhau ra. Ngọc Trúc tựa như con ngựa hoang đứt cương, mang theo cái sọt nho nhỏ của mình đi thẳng đến bãi biển.
Lúc trước nhị tỷ cũng từng đưa nàng đến đây một lần, nhưng tiếc là không gặp thủy triều xuống nên chỉ có thể nhặt được ít vỏ sò trên bờ biển rồi về nhà. Nhưng hôm nay, nàng đã hỏi han kỹ càng trước rồi, buổi sáng sẽ có thủy triều rút. Cho nên trang bị của nàng cũng rất đầy đủ.