Mục lục
Xuyên Cổ: Ta Lập Nghiệp Thành Tiểu Ngư Dân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tháng Giêng cha mẹ còn cân mấy lần thịt lợn để làm cho bọn họ ăn, những ngày tháng khi ấy thật sự rất hạnh phúc.

Tiếc rằng tiểu muội còn quá nhỏ, không nhớ được mặt của cha mẹ, cũng chưa kịp cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ, ngày sau lớn lên ngay cả ký ức cũng không hề có.

“Đại tỷ, sao tỷ lại khóc?” Ngọc Trúc nhìn vào miếng trứng hấp thơm phức ở trong bát, hơi không hiểu mô tê gì.

Chẳng lẽ là trứng gà hấp ngon quá ư?

“Đại tỷ không sao đâu, cứ vui vẻ lên, Ngọc Trúc còn nhỏ thế này mà đã biết thương tỷ tỷ và ca ca rồi kìa.”

Ngọc Dung mỉm cười gạt nước mắt, đem những cái cảm xúc bị đè nén kia thu hết lại.

Nàng ấy là đại tỷ, không thể làm gương như thế được.

“Nhị đệ, đi lấy một cái bát sạch tới đây, chúng ta mang cho nhà Đào Nhị Thẩm một bát canh Ngật Đáp, mời bọn họ nếm thử xem sao.”

Ngọc Linh đáp tiếng rồi bước đi, rất nhanh đã mang tới một cái bát sạch sẽ. Nàng ấy rất thành thực, lấy một cái bát lớn nhất trong số những cái bát mà Ngọc Dung đã mua. Múc xong một cái bát này thì canh ở bên trong đã vơi đi mất nửa.

Hai tỷ muội đều là người giống nhau. Người đối tốt với ta thì ta sẽ đối xử tốt lại với người.

Đương nhiên nếu như có người bắt nạt mình thì các nàng ấy cũng sẽ không bỏ qua.

Ngọc Trúc bưng bát canh lớn đưa sang nhà hàng xóm, Đào Nhị Thẩm không nói hai lời liền vui vẻ nhận lấy, trả lại chiếc bát sạch sẽ cho Ngọc Trúc.”

Trông thấy cái bát to sạch banh Ngọc Dung trái lại lại cảm thấy ngượng ngùng.

Đào Nhị Thẩm so với tưởng tượng của nàng ấy càng thêm hào phóng rộng rãi, bản thân nên học hỏi bà mới đúng.

“Được rồi, bây giờ chúng ta ăn thôi.”

Ngọc Dung bế tiểu muội đặt lên phiến đá mà nàng ấy nhặt về, sau đó quay người đi múc ra hai bát canh. Trong nước hầm đặc sệt có những hạt viên bột thủ mễ màu vàng nổi lên. Ở trong còn cho thêm ruột cải trắng mềm mềm, thêm chút hành hoa, mùi hương ấy thơm ngào ngạt làm khai thông khẩu vị của con người ta.

“Đại tỷ…”

Một bữa ăn ngon như thế này, ngay đến cả Ngọc Linh cũng bắt đầu lo lắng về lượng bạc dư trong nhà mình. Lòng Ngọc Dung thoáng chua xót, điểm điểm lên cái trán của nhị muội rồi cười bảo: “Yên tâm mà ăn đi, đại tỷ là người không có chừng mực như vậy sao? Tỷ còn giữ lại năm ngân bối, sẽ không động tới nó. Những chuyện khác muội không cần để tâm, trước tiên quan trọng nhất là phải chăm sóc cơ thể đã.”

Nói xong như nghĩ tới điều gì, nàng ấy liền quay người lại xách theo một chiếc túi ở trên mặt đất.

“Vả lại, dù trong nhà không còn tiền còn bạc thì chẳng phải vẫn còn có tiểu muội nuôi gia đình hay sao? Muội xem này, đây là nó bắt đấy, đến bờ biển cho tới trưa là liền cào được rất nhiều ngao sò về.”

Ngọc Linh vừa hoài nghi vừa thăm dò mà nhìn, được đấy, đúng là rất nhiều. Vừa nhắc tới thì trông thế ít cũng phải hai ba cân.

“Thứ này có thể ăn được ư? Ăn như thế nào nhỉ? Thật sự là do tiểu muội cào sao?”

“Đương nhiên là do muội đào rồi! Lần sau nhị ca đưa muội đi nhé, trên bãi biển có rất rất là nhiều ngao sò luôn, nghe thẩm nhà họ Đào nói còn có đồ biển khác nữa cơ, đều có thể ăn được hết. Sau này Ngọc Trúc nuôi nhà mình!”

Bà cụ non nói một phen mà trọc cho hai tỷ muội cười không ngớt.

“Muội còn có đại tỷ và nhị ca mà, nên đâu cần muội phải nuôi gia đình. Mới được bao nhiêu tuổi chứ, đừng có lo lắng mấy chuyện này nữa.”

Ngọc Trúc bĩu môi không đáp lời.

Bây giờ bản thân nàng đến đi còn chẳng đi được, nói mấy chuyện khác còn quá sớm.

Đến khi nàng có thể tự đi được thì nhất định sẽ giúp đỡ được tỷ tỷ nuôi gia đình!

Ba tỷ muội vui vẻ ăn sạch hết nửa nồi canh còn lại kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK