Ngọc Trúc cố hết sức bày ra khuôn mặt tươi cười, Ngọc Linh không nói thêm nữa. Ôm nàng lên thuyền rồi đặt nàng vào khe hở chính giữa những sọt cá mà vừa rồi nàng ấy đã chừa lại. “Ngoan ngoãn ngồi yên ở đây, mệt thì dựa vào sọt ngủ một lát.” “Dạ biết nhị ca.” Ngọc Trúc cảm thấy chắc chắn mình sẽ không ngủ, bởi vì mùi của cá khô thật sự quá đáng sợ, kết quả thuyền đánh cá mới lắc lư chưa được một nén nhang, nàng đã không nhịn được mà ngủ mất....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.