Tối đầu tiên ở nhà Tô Cảnh Thu, Tư Minh Minh đã hoàn toàn từ bỏ giấc ngủ dưỡng sinh của mình. Ngôi nhà này khá rộng rãi, cô đi qua đi lại, giống như một con vật nhỏ lần đầu đến một môi trường xa lạ, luôn cảm thấy mới lạ.
Đi mệt rồi, cô thu mình trên ghế sofa, qua cửa sổ kính lớn nhìn ra màn đêm bên ngoài. Tư Minh Minh vốn không có khái niệm gì về nhà cửa. Nhiếp Như Sương sống trong một căn hộ nhỏ cũ kỹ ở thành phố, căn nhà mà cô mua cũng chẳng hơn là bao. Cô cảm thấy nhà chỉ là nơi để ở, một người sống một mình mà làm nhà to như vậy thì thật lãng phí. Dù ở trong ngôi nhà lớn của Tô Cảnh Thu, cô cũng chỉ thấy mới mẻ một chút.
Tư Minh Minh khâm phục các chị em trong giới của Nhiếp Như Sương. Chỉ cần thả lưới là bắt được ngay một người có nhà lớn. Cô cố tình "khoe của" với Nhiếp Như Sương, quay một đoạn video ngắn gửi cho bà và nói: "Chồng con giàu thật đấy."
Nhiếp Như Sương hiểu quá rõ con gái mình. Giọng điệu mỉa mai như vậy chứng tỏ cô hoàn toàn không coi trọng số tiền của Tô Cảnh Thu. Những năm trước, cô từng được các ông chủ lớn đến tán tỉnh, thậm chí còn dùng tiền để "đập đổ" cô, nhưng cô không hề bị lay động.
Có một ông chủ lớn không biết tìm đâu ra cách liên lạc của Nhiếp Như Sương, đến tận nhà tìm bà, nói muốn làm con rể, muốn trở thành con rể tốt nhất thế giới. Nhiếp Như Sương nhìn ông chủ lớn kia, mặt mũi đàng hoàng, phong thái cũng rất lịch thiệp. So với con gái mình, người mà trong mắt người ngoài có phần nhạt nhẽo, bà bèn hỏi ông chủ: "Dì chỉ tò mò thôi, cháu thích điểm nào ở Minh Minh nhà dì?"
"Cô ấy không giống người khác."
Ông chủ lớn, làm ăn lớn, việc gì cũng dám đương đầu. Ban đầu anh ta không chú ý nhiều đến Tư Minh Minh, nhưng khi phát hiện cô chẳng hề để t@m đến mình thì đột nhiên lại trở nên quan tâm. Ông chủ lớn có thể nói là vung tiền không tiếc tay chỉ để làm Tư Minh Minh cười. Còn Tư Minh Minh, nhăn mày như đuổi ruồi: "Cầm đi, cầm nhanh đi, phiền chết được."
Vậy nên khi cô nói "chồng con giàu thật đấy", hoàn toàn là đang trêu chọc. Nhiếp Như Sương còn đang giận, không thèm đáp lại, chỉ nói: "Nếu con thật sự coi mẹ là mẹ, thì bảo chồng con giữ lễ mà đến thăm mẹ một cách đàng hoàng."
"Đương nhiên phải đến thăm rồi. Mai con sẽ dẫn anh ấy qua."
"Mai thì thôi, mẹ có buổi biểu diễn, xong còn phải đi ăn mừng với mọi người."
"..."
Tư Minh Minh nghĩ mẹ mình thật đáng yêu. Bà vừa giận vừa không quên biểu diễn, đúng là chẳng điều gì làm bà chậm trễ được. Cô thư giãn đủ rồi, nhận ra đã quá một giờ sáng, bèn đi tắm rồi chuẩn bị đi ngủ.
Vào phòng tắm, vừa cởi nửa bộ đồ, cô lại mặc vào. Không tự nhiên, thật sự không tự nhiên. Cô còn lo lắng trong nhà Tô Cảnh Thu có gắn camera quay lén. Bình thường anh đưa các cô gái về nhà vui vẻ, rồi bán video kiếm tiền. Nghĩ đến đây, cô nghiêm túc nghiên cứu cách tìm camera quay lén. Nghiên cứu này kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng khiến phòng tắm và phòng ngủ của cô lộn tung lên. Cô lục soát hết các ngóc ngách, trong ngoài đều không bỏ qua. Cuối cùng, mồ hôi đầm đìa, cô ngồi bệt xuống sàn. Không có camera, hóa ra chồng cô không phải loại người thấp kém. Hoặc cũng có thể anh kém ở mặt khác, chỉ là cô chưa phát hiện ra thôi.
Lúc này, Tư Minh Minh hoàn toàn tỉnh táo. Khi một người không ngủ vào ban đêm, thì đến một thời điểm nhất định, dạ dày của cô cũng sẽ lên tiếng, kêu gào inh ỏi. Cô đói đến mức tưởng như có thể ăn cả một con lợn. Tư Minh Minh mở tủ lạnh, không ngoài dự đoán, tủ lạnh đầy ắp nhưng được sắp xếp gọn gàng. Cô mở các hũ, lọ và hộp nhỏ, thấy Tô Cảnh Thu chuẩn bị sẵn vài nguyên liệu nấu ăn nhanh.
Thật tuyệt. Nhưng cô không biết nấu. Cuối cùng cô lấy ra miếng bò bít tết, bắt đầu chiên. Lúc này trời đã gần sáng, Tô Cảnh Thu vừa kết thúc một đêm làm việc trở về nhà, nghe thấy tiếng động bên trong, lại ngửi thấy mùi khói dầu. Anh vội vàng bước vào bếp, nhìn thấy cô vợ lôi thôi lếch thếch của mình đang chống nạnh chiến đấu với đ ĩa mì Ý. Sợi mì mà anh cẩn thận chọn mua và cất giữ, giờ đang bị cô đối xử một cách thô bạo.
"Cô đang làm gì đấy?" Tô Cảnh Thu lớn tiếng hỏi.
Tư Minh Minh thật sự giật mình, giơ chảo nhảy sang một bên. Nhìn thấy Tô Cảnh Thu, cô mới nhớ: Đây là nhà anh.
"Tôi đói."
"Cô không dưỡng sinh nữa à?"
Tư Minh Minh nhớ lại việc mình lục tung phòng ngủ và phòng tắm, cảm thấy hơi chột dạ. Cô lắc đầu, lại cười toe: "Kỷ niệm một chút, mừng chung sống ấy mà."
Tô Cảnh Thu cảm thấy có gì đó không ổn, quay người đi kiểm tra phòng. Cô quả thực rất tài, cứ như vừa tàn sát căn nhà của anh vậy. Đầu Tô Cảnh Thu ong ong, anh cố gắng kiềm chế cơn giận mà nói: "Tốt nhất cô nên đưa ra một lời giải thích."
Tư Minh Minh tất nhiên không dám lấy lý do "camera" ra làm lời giải thích. Nếu không, anh sẽ cảm thấy bị xúc phạm. Nhưng cô cũng không muốn nói dối, bèn nói: "Mai tôi nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ, chắc chắn."
Bụng cô kêu đúng lúc. Cô đứng bên bếp ăn hết chỗ thức ăn, lúc này mới thấy buồn ngủ. Cửa phòng ngủ của Tô Cảnh Thu đã đóng chặt. Tư Minh Minh bĩu môi, anh thật sự tỏ rõ ý không muốn giao tiếp. Cô cũng quay người về ngủ.
Tư Minh Minh phải thừa nhận, đêm đầu tiên sống chung là một trải nghiệm rất mới mẻ trong cuộc đời cô. Bên cạnh cô, có một người đàn ông đang ngủ. Nếu cô lắng nghe kỹ, có thể nghe thấy vài tiếng động rất nhỏ. Những âm thanh ấy giống như vào một đêm hè thời thơ ấu, cô nằm trong căn nhà tập thể, nghe lũ chuột trộm đồ bên ngoài, lích rích lích rích. Cô muốn nhìn nhưng không dám, chỉ đành vểnh tai lên.
Tư Minh Minh mở điện thoại, viết vài dòng ghi chú: Đêm thứ hai sau khi kết hôn, chú chuột đã đến. Cô định viết thêm gì đó, chẳng hạn như báo cáo quan sát hôn nhân, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại thấy mọi thứ nhạt nhẽo. Cô đặt điện thoại xuống, rồi ngủ.
Đồng hồ sinh học của cô đã ngừng hoạt động, cô ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau. Trưa chủ nhật mùa hè, thế giới quá ồn ào. Tư Minh Minh mở mắt, ngơ ngác một lúc mới nhớ ra mình đang ở nhà Tô Cảnh Thu.
Cô mở điện thoại, thấy ảnh Trương Lạc Lạc đăng trong nhóm: Sáng nay đã dẫn Nhất Nhất đi chơi công viên giải trí, đến trưa thì đã mất hết vẻ xinh đẹp.
"Bạch Dương đúng là vô dụng." Lục Mạn Mạn mắng chửi: "Mình đã bảo cậu rồi, đừng cưới, đừng sinh con, nhưng cậu không nghe!"
Trương Lạc Lạc định bụng bênh Bạch Dương vài câu, nhưng tâm trạng không tốt, bèn chửi thêm. Trong công viên, đa phần là bố mẹ cùng con cái vui chơi. Người như cô, dẫn con đi một mình thì khá hiếm. Ồ, không phải không có. Có một người đàn ông dẫn theo một cậu bé. Cậu nhóc khoảng ba, bốn tuổi, trông rất đáng yêu. Người đàn ông kia rất lịch sự, nói chuyện với con trai nhỏ nhẹ, cử chỉ toát lên vẻ tử tế. Tính tò mò của Trương Lạc Lạc trỗi dậy, cô ấy quan sát họ rất lâu, muốn xem mẹ của cậu bé trông như thế nào. Nhưng tiếc là không thấy.
Cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh như thế ở Bạch Dương, vì vậy càng chú ý đến ông bố kia. Cho đến khi Nhất Nhất ngã xuống đất khóc òa, cậu bé kia bước đến, ngồi xổm trước mặt Nhất Nhất và dỗ dành: "Đừng khóc nữa, em gái." Cậu bé còn chưa nói sõi, nhưng đã biết dỗ em gái rồi.
Cậu bé và bố mình cũng bước lên phía trước, hướng dẫn cậu bé cách đỡ Nhất Nhất dậy. Trương Lạc Lạc đứng bên nhìn mãi. Trước đây, mỗi khi Nhất Nhất ngã, cô ấy thường không vội đỡ mà chỉ đứng một bên cổ vũ con tự mình đứng dậy. Nhưng hôm nay, với sự quan tâm bất ngờ từ người khác, Nhất Nhất dường như cảm nhận được điều gì đó khác biệt. Cô bé quay đầu nhìn Trương Lạc Lạc rồi lại òa khóc.
Trương Lạc Lạc bước tới, ngồi xổm trước mặt Nhất Nhất, nhẹ nhàng nói: "Nhất Nhất yêu ơi, con đau lắm đúng không? Con nhớ mình đã ngã thế nào không? Lần sau nhớ chú ý nhé!"
Sau đó, cô ấy quay sang cảm ơn người đàn ông kia và trò chuyện vài câu.
Chuyện này khiến Trương Lạc Lạc suy nghĩ rất nhiều. Cô ấy nói trong nhóm chat: "Giờ mình không nhớ nổi liệu Bạch Dương đã từng một mình chăm Nhất Nhất cả một ngày hay chưa."
Trong khi đó, Tư Minh Minh vừa trả lời tin nhắn vừa bước vào phòng vệ sinh. Bất chợt, một bóng người c ởi trần lướt qua trước mặt cô. Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sững sờ của Tô Cảnh Thu. Anh rõ ràng đã quên mất rằng trong nhà mình có một người phụ nữ khác đang ở cùng. Gương mặt anh đầy vẻ khó chịu, như thể bị xâm phạm quyền riêng tư. Anh lườm cô một cái rồi quay đi tìm áo.
Tư Minh Minh chỉ đơn thuần tò mò, liếc nhìn thêm một chút. Không nhịn được, cô thầm cảm thán: Những đường nét cơ bắp ở lưng này, đúng là nhất trong số các anh chàng mà tôi từng gặp. Đáng tiếc anh không làm ở công ty cô. Cô tự hỏi liệu có nên học theo các công ty khác, mời người mẫu nam làm "chuyên viên an ủi" không. Dù sao thì, tận mắt thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy cũng là một trải nghiệm không tệ.
Khi cô còn đang mải suy nghĩ, Tô Cảnh Thu vốn muốn bỏ chạy lại bất ngờ đi đến trước mặt cô. Lúc này anh đã hiểu ra: Tại sao mình phải sợ? Đây là nhà mình! Ở nhà mình c ởi trần thì có gì sai? Nếu muốn, bây giờ mình còn có thể cởi cả quần!
Anh bước tới với khí thế hừng hực, nhìn chằm chằm vào Tư Minh Minh.
"Cô muốn nhìn thì cứ nhìn đàng hoàng đi!" Tô Cảnh Thu giễu cợt: "Lén lút nhìn trộm là sao? Có gan thì cứ nói thẳng ra. Đúng là đáng khinh!"
Tư Minh Minh không khỏi ngạc nhiên. Trí tưởng tượng của anh như đang cưỡi trên đôi cánh mà bay cao vút, trong khi cô còn chẳng hiểu anh đang nói về chuyện gì. Ngay sau đó, Tô Cảnh Thu bất ngờ hành động. Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo tay cô chạm vào lồ ng ngực của mình. Trong suy nghĩ của anh, Tư Minh Minh là một người phụ nữ "khao khát", và hành động này sẽ làm cô bộc lộ rõ ý đồ.
Nhưng khi tay cô vừa chạm vào làn da anh, cô lập tức giằng ra, còn lấy tay lau qua quần áo như thể vừa chạm phải thứ gì bẩn. Cảm giác từ lòng bàn tay vẫn còn lưu lại, đó là sự tiếp xúc rất chân thật với cơ thể của một người đàn ông.
Cô thấy ghê tởm.
Vô cùng ghê tởm.
Tư Minh Minh là kiểu người cần thời gian dài để xóa bỏ khoảng cách trong tâm lý với người khác. Mặc dù đây là một cuộc hôn nhân do chính mình khởi xướng, nhưng cô biết rõ rằng khoảng cách giữa họ còn rất xa.
Tô Cảnh Thu nhận ra rằng phản ứng "theo bản năng" của một người là chân thật nhất, không thể lừa dối. Nhưng nếu vậy, tại sao trước đây cô lại thể hiện sự... "chủ động" như thế? Tô Cảnh Thu tự biết mình không am hiểu phụ nữ, nhưng anh cảm thấy phụ nữ rất phức tạp, và người phụ nữ trước mặt anh thì đặc biệt khó hiểu.
Vừa nãy anh còn nghĩ rằng ở nhà mình thì làm gì cũng đúng, thậm chí c ởi quần cũng chẳng sai. Nhưng bây giờ, anh lại cảm thấy việc c ởi trần đúng là không ổn. Tư Minh Minh chẳng làm gì mà lại khiến anh cảm thấy lúng túng.
Có lẽ, tất cả đều do sự xa lạ giữa họ.
Nhiếp Như Sương từng nói với Tư Minh Minh: Hồi đó, nhiều người chỉ gặp nhau vài lần rồi kết hôn, thậm chí có người chưa từng gặp mặt. Đêm động phòng, hai người ngồi đối diện mà chẳng biết nói gì. Nhưng con người cũng kỳ lạ lắm. Dù là người lạ, chỉ cần cùng nhau trải qua một đêm, ôm nhau, họ sẽ trở nên thân thuộc.
Minh Minh à, con hiểu ý mẹ chứ? Con phải có tiếp xúc thật sự với người ta. Không thì... Nhiếp Như Sương muốn nói thêm, không thì con cứ mãi dùng mấy thứ đồ đó cũng chẳng ổn, đến hơi ấm cũng không có!
Tư Minh Minh ném điện thoại sang một bên, ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Lúc này, Tô Cảnh Thu đã mặc một chiếc áo thun ở nhà, cổ áo thấp, để lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ. Đàn ông mà có xương quai xanh thế này đúng là mê hoặc lòng người.
"Tô Cảnh Thu." Tư Minh Minh vẫy tay, cố ý làm bộ ngại ngùng, gọi anh: "Anh lại đây."