• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh uống rượu à." Tư Minh Minh tiến lại gần, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong hơi thở của anh.

"Uống một chút thôi." Tô Cảnh Thu đáp.

"Ừm, vậy uống tiếp đi." Tư Minh Minh xoay người lại. Có một vấn đề mà cô không hiểu rõ: đó chính là việc mượn rượu giải sầu.

Cô không hiểu vì sao nhiều người lại dựa vào rượu để kiểm soát cảm xúc. Vui uống một ly, buồn cũng uống một ly, thất vọng thì uống một ly, ngay cả khi đắc ý cũng phải uống một ly. Những cảm xúc mà rượu có thể khuếch đại đều chỉ là tạm thời, vấn đề không vì uống rượu mà biến mất, khi tỉnh táo lại, chúng vẫn ở đó, chờ bạn đối mặt, trừ khi bạn định cả đời không thèm giải quyết.

Đêm đó, Tư Minh Minh ngủ không ngon, liên tục chập chờn tỉnh giấc, hết lần này đến lần khác mơ mộng mơ hồ. Mỗi khi mở mắt, cô gần như quên hết giấc mơ, chỉ còn nhớ câu nói chắc nịch của tên thần côn Diệp Kinh Thu: "Cậu sẽ cô độc đến già."

Hiện tại, Tư Minh Minh nghĩ: "Cô độc đến già" không hẳn là một lời nguyền rủa. Cô độc chỉ là một tính từ bình thường, không có ý nghĩa tích cực hay tiêu cực rõ ràng. Với nhiều người, cô độc đến già có lẽ có nghĩa là tránh khỏi sự tiêu hao của các mối quan hệ thân mật, tìm được một chốn yên bình và tự do giữa trời đất bao la. Ở một mình là thoải mái nhất, bởi ở một mức độ nào đó, người hiểu rõ bạn nhất chính là bản thân bạn.

Cách suy nghĩ của Tư Minh Minh là hiếm thấy, không được thấu hiểu, không được chấp nhận, thậm chí còn bị chỉ trích. Bởi vì suy nghĩ của cô hoàn toàn không mang màu sắc cảm xúc, hoàn toàn lý trí.

Người như cô, ngay cả khi buồn cũng không thể hiện rõ ràng.

"Tư Minh Minh, trời sáng rồi. Em phải dậy họp rồi." Tô Cảnh Thu nói: "Em muốn ăn sáng gì?"

"Em tự làm được. Không phiền anh nữa." Tư Minh Minh đáp.

Cô dậy rửa mặt, cố gắng bắt đầu công việc với một tư thế nhẹ nhàng. Cô không thấy đói, cũng chẳng hiểu tại sao. Cô chỉ muốn ăn thứ gì đó đơn giản, như bánh mì lát, sữa hoặc sữa chua. Cô nghĩ đến việc đặt đồ ăn qua điện thoại như trước đây, nhưng nhận ra bây giờ không thể làm vậy được. Nếu là vài ngày trước, có lẽ cô sẽ cứng nhắc làm nũng với Tô Cảnh Thu: "Chồng ơi, em thèm bánh mì quá, nướng cho em nhé?" Và ông chủ nhà hàng Tô Cảnh Thu sẽ làu bàu bỏ công việc đang làm để nướng bánh mì cho cô.

Khi đó, cô cảm thấy sự làu bàu của anh là một cách thể hiện sự yêu thương. Nhưng giờ đây, cô lại nghĩ đó có lẽ là cách anh biểu lộ sự không tình nguyện.

Tư Minh Minh nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa mới đến cuộc họp lúc 10 giờ. Vì vậy, cô lên mạng học nhanh cách làm bánh mì và quyết định tự tay làm thử. Khi bước ra khỏi phòng làm việc, cô thấy Tô Cảnh Thu đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Đó là cháo cá, món rau củ xắt nhỏ, và trứng luộc.

"Ăn sáng đi." Tô Cảnh Thu nói với cô.

"Em muốn ăn món khác." Tư Minh Minh đáp, rồi chạy ngay vào bếp lục tung mọi thứ. Với khả năng nhìn một lần là nhớ, cô thấy quy trình làm bánh mì không quá phức tạp, cái khó là ở thao tác thực tế. Bột phải bao nhiêu gam, tách lòng trắng lòng đỏ thế nào, nhào bột đến mức nào, cô đều tính toán rất cẩn thận, sợ sai sót sẽ khiến mình không có bánh mì để ăn.

Nghe thấy cô lục đục trong bếp, Tô Cảnh Thu bước vào hỏi: "Em đang làm gì thế?"

"Nướng bánh mì." Tư Minh Minh đáp: "Em xem thử việc này có khó không. Hiện tại, khó nhất là tách lòng trắng lòng đỏ, em đang dùng thìa để múc lòng đỏ ra."

Lần này, cô không lạnh lùng với anh. Cô nói chuyện, thậm chí còn trả lời cẩn thận hơn bình thường. Cô không biểu hiện cảm xúc tiêu cực, nhưng Tô Cảnh Thu vẫn cảm nhận được sự xa cách của cô.

Tô Cảnh Thu quay lại nhìn bữa sáng trên bàn, rồi nhìn Tư Minh Minh. Anh muốn hỏi liệu từ giờ cô có ăn những món anh làm không, nhưng anh ngần ngại không dám hỏi, sợ cô trả lời: "Không."

Trong số những người Tô Cảnh Thu quen biết, Tư Minh Minh là người cứng cỏi nhất. Anh nhận ra đây là cách cô xa cách anh: lịch sự, kiềm chế, giống như những ngày đầu họ quen nhau.

Anh ăn sáng một mình, lắng nghe tiếng khay nướng được đẩy vào lò, rồi tiếng nhấn nút. Tư Minh Minh đã đạt được thành công bước đầu. Cô tìm sữa, hâm nóng khi bánh mì gần chín.

Bánh mì cô nướng không tệ.

Cô biết làm đúng theo công thức thì sẽ không sai, nhưng ban đầu cũng khó mà có sự sáng tạo gì thêm. Điều đó không quan trọng, quan trọng là cô đã làm được. Nhìn đồng hồ, 9:50, cô vẫn kịp cắt bánh mì, cho phần còn lại vào túi bảo quản, cuối cùng bê khay bánh cùng ly sữa ngồi trước máy tính.

Cô cảm thấy bánh mì mình làm rất ngon.

Cô ăn đồ ăn tự mình làm, không phải lo lắng người khác nhường nhịn mình rồi sau đó trách móc. Cô thấy vô cùng thoải mái. Cô còn gửi ảnh bánh mì mình làm cho Lục Mạn Mạn và Trương Lạc Lạc như một cách khoe khoang.

Lục Mạn Mạn thì đã bị nhốt trong nhà đến phát điên. Sáng nào 7 giờ 30 cũng bị bố mẹ gọi dậy lau bụi trong mọi căn phòng ba tầng, rồi ra sân nhảy dây. Buổi trưa ngủ xong lại bị gọi dậy đánh đàn, đọc sách, đến 10 giờ 30 tối thì phải đi ngủ. Nếu không tắt đèn, mẹ sẽ gõ cửa: "Tiền điện đắt lắm, không tắt đèn thì tự trả tiền đi." Lục Mạn Mạn không hiểu tại sao mình ở tuổi này lại phải sống cuộc đời "quản lý kiểu quân đội" và chỉ có thể tức mà không dám nói.

Trương Lạc Lạc khuyên cô bạn đừng đối đầu với bố mẹ, nếu không thì tìm cơ hội thích hợp đến làm việc ở nhà máy của bố, đừng tự kinh doanh nữa.

Nhưng Lục Mạn Mạn chỉ cần nghĩ đến việc phải ở chung với ông Lục cả ngày là lắc đầu nguầy nguậy: "Không, không, không! Làm đứa con phá gia theo con đường khởi nghiệp còn hơn!"

"Còn Minh Minh của chúng ta thì hạnh phúc quá rồi, được ở cùng một anh chàng đẹp trai, muốn làm gì thì làm, muốn ăn thì anh ta nấu ăn cho. Chỉ tiếc là mấy cái lỗ khí trong bánh mì không được như của mấy người làm đồ ăn lành mạnh chuyên nghiệp." Lục Mạn Mạn vừa ăn vừa soi mói, vốn đã quen sống sung túc, rất dễ dàng nhận ra những chi tiết bề ngoài.

"Mình tự nướng đấy." Tư Minh Minh nói: "Vì thế mới khoe."

"Cậu tự nướng? Chồng cậu chết rồi à?" Lục Mạn Mạn buột miệng, nhưng nghĩ lại nói thế vào dịp Tết thì quá xui xẻo, liền gửi thêm một loạt biểu cảm "phì phì phì" để xua đuổi vận đen.

"Không, mình chỉ muốn tự làm thôi." Tư Minh Minh đáp.

"Không đúng, hai người cãi nhau rồi. Nếu không thì theo hiểu biết của mình về cậu, thì cậu tuyệt đối sẽ không tự mình làm đâu."

Tư Minh Minh bắt đầu vào cuộc họp, không còn để ý đến tin nhắn trong nhóm nữa. Hôm nay với cô cũng chẳng dễ chịu gì, vì theo kết luận trước đó của Hồ Nhuận Kỳ và các cuộc thảo luận nghiệp vụ với các bộ phận, cuối cùng công ty quyết định rằng trước khi kết thúc quý I năm 2020, sẽ giải thể một phòng ban. Điều này liên quan đến việc tối ưu hóa nhân sự, chuyển đổi vị trí, cũng như xây dựng các chính sách tương ứng.

Đây là thông báo bất ngờ từ công ty, trước đó Hồ Nhuận Kỳ - người thích khoe khoang - thậm chí không tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho cô.

Hiện tại, tài liệu nằm trên tay cô. Trên thực tế, việc tái cấu trúc một phòng ban như thế này tương đối dễ dàng, vì phương án xử lý toàn diện thường dễ thực hiện hơn.

Điều này khiến Tư Minh Minh nghĩ về cuộc sống của mình trong giờ nghỉ: "Nếu cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với Tô Cảnh Thu, thì rất dễ. Nhưng điều chỉnh từ từ mới là khó khăn. Điều này chẳng khác gì công việc cả."

Trong giờ nghỉ trưa, cô mở điện thoại và thấy Trương Lạc Lạc nhắn: "Tiền thưởng của mình tiêu tan rồi, vì hiệu suất công ty không đạt mục tiêu. Sếp nói tình hình năm nay tốt thì nửa cuối năm sẽ bù lại."

"Nghỉ việc đi! Lừa đảo." Lục Mạn Mạn phản ứng ngay, cảm thấy Trương Lạc Lạc đang làm việc cho một công ty bóc lột. Nhưng Trương Lạc Lạc không nghĩ vậy. Sau khi trở lại công việc, cô ấy thật sự rất hài lòng ở công ty này: sếp và đồng nghiệp đều tốt, cô ấy cũng dễ xin nghỉ, thậm chí đôi khi còn được phép mang theo con gái mình đến công ty.

"Mấy cái đó đều là phúc lợi không tốn tiền." Lục Mạn Mạn tiếp lời: "Bố mình là 'tư bản' đấy, công ty ông ấy còn cho mang cả chó mèo đến làm việc nữa cơ!"

Dù vậy, Trương Lạc Lạc vẫn không muốn nghỉ việc. Cô là người mềm mỏng nhưng lại rất cứng rắn trong lòng. Một khi cô đã quyết định, rất khó để bị lay chuyển.

Vì thế, Tư Minh Minh không cho cô lời khuyên nào khác, chỉ nói: "Nếu công việc này khiến cậu thấy vui và cậu muốn cho sếp thêm cơ hội, vậy thì cứ tiếp tục thử xem sao. Thiếu tiền không?"

"Cũng tạm ổn." Trương Lạc Lạc trả lời.

"Thiếu tiền thì cứ nói." Lục Mạn Mạn tiếp lời: "Đừng để bản thân chịu uất ức. Bây giờ hãy để Tư Minh Minh trả lời vì sao tự đi nướng bánh?"

Tư Minh Minh không trả lời trực tiếp, mà hỏi ngược lại: "Nếu bạn trai các cậu vẫn giữ đồ của bạn gái cũ... các cậu sẽ xử lý thế nào?"

"Để anh ta quay về với bạn gái cũ luôn!" Lục Mạn Mạn gửi một tin nhắn thoại: "Chuyện này còn phải xử lý gì nữa? Giữ thêm một ngày là cho anh ta thêm mặt rồi! Nếu anh ta thích giữ đồ bạn gái cũ như vậy, thì khi chia tay mình để lại cái qu@n lót ren cho anh ta. Quần ren đắt tiền đấy!"

Tư Minh Minh bật cười.

Cô cũng đoán được Lục Mạn Mạn sẽ phản ứng như vậy. Lục Mạn Mạn không bao giờ phí công "đào tạo" hay "giáo dục" bất kỳ gã đàn ông nào. Nếu không được thì thay. Vì vậy, tình yêu của cô ấy luôn trong trạng thái "bảo quản tươi mới", luôn mãnh liệt và nồng cháy.

Cảm giác đói bụng khiến Tư Minh Minh định trưa nay ăn tiếp bánh mì. Nhưng từ bếp truyền đến mùi thơm của thịt. Tô Cảnh Thu đang làm món thịt cừu xào hành và thịt kho tàu, kèm theo một nồi cơm. Nghe tiếng mở cửa phòng làm việc, anh ngó đầu ra hỏi: "Em có cần dùng bếp không?"

Lúc này, Tô Cảnh Thu cũng đang muốn "chơi chiêu". Tư Minh Minh lạnh nhạt với anh, thì anh cũng giữ khoảng cách với cô. Cố ý nấu những món đậm mùi, nhưng khi làm thì lại cho rất ít dầu và muối.

Tô Cảnh Thu hiếm khi cư xử kiểu này với ai.

Sáng nay, khi Tư Minh Minh đang loay hoay nướng bánh, anh đã thấy bực bội trong lòng. Cảm giác đó kéo dài cả buổi. Anh không giỏi đối phó với tình huống như vậy.

Điều này khiến anh nhận ra, trước đây, lý do anh cảm thấy thoải mái khi ở bên Tư Minh Minh là vì cô đã nhường nhịn và tạo điều kiện cho anh. Bây giờ cô không muốn làm vậy nữa, mà thể hiện cách cư xử nguyên bản nhất của mình: kiêu hãnh, trực tiếp, nhưng vẫn lịch sự.

Điều này thật khó chịu.

Tô Cảnh Thu lạc quan và vui vẻ bỗng như muốn đổ bệnh. Cả buổi sáng, anh lặng lẽ lắng nghe động tĩnh từ phòng sách. Tư Minh Minh dường như đang giải quyết việc giải thể cả một bộ phận, đối mặt với một trận phong ba bão táp. Cấp dưới của cô bị bệnh, báo cáo vốn dĩ do họ làm giờ phải do cô tự sửa. Khi cô không nói gì, căn phòng rơi vào một sự yên tĩnh tuyệt đối.

Chính sự yên lặng ấy khiến Tô Cảnh Thu cảm thấy cô đơn. Nếu Tư Minh Minh có thể tận hưởng sự cô độc, có thể đối thoại với chính mình trong sự cô độc, thì Tô Cảnh Thu lại cảm thấy bối rối, bất lực. Hiếm khi anh có những cảm giác như thế. Tư Minh Minh khiến anh cảm nhận rõ sự cô đơn.

"Đúng là trẻ con! Thật là trẻ con!" Tô Cảnh Thu tự mắng mình: "Cô đơn cái gì mà cô đơn, uống một chút rượu là xong." Nhưng khi tay anh chạm tới chai rượu, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Tư Minh Minh sáng sớm nằm bên anh, mở mắt nhìn anh nói: "Anh uống rượu à" rồi xoay lưng bỏ đi. Lần này cô không nói "Anh không được uống," nhưng anh vẫn rút tay lại.

Đợi đến trưa, Tô Cảnh Thu nghĩ: "Cô ấy không thích làm vừa lòng ai, vậy thì mình nấu những món mình thích ăn thôi."

Tư Minh Minh tất nhiên cũng cần dùng bếp.

Cuối cùng, cô quyết định tự nấu một bát mì cho mình.

Cách nấu mì của cô rất đơn giản: nước đun sôi, bỏ mì vào, thêm chút nước súp rong biển là xong. Trong căn bếp rộng rãi, Tô Cảnh Thu dùng hai bếp, còn cô chỉ dùng một. Hai người lặng lẽ, không cần chạm vào nhau khi đi ngang qua, mỗi người tập trung vào việc của mình.

Tô Cảnh Thu xào xong món thịt cừu xào hành, đặt lên đ ĩa, rồi hỏi: "Em ăn thử một miếng không?"

"Không, cảm ơn anh." Tư Minh Minh trả lời.

Tô Cảnh Thu tự gắp một miếng, khen: "Hey! Ngon thật đấy!" rồi bưng đ ĩa rời đi.

Anh ngồi vào bàn ăn, cố ý đợi Tư Minh Minh một lúc. Nhưng cô lại bưng bát mì bước vào phòng làm việc.

Tô Cảnh Thu lại có thêm một bữa ăn cô đơn.

Anh nghĩ, mặc dù Tư Minh Minh không nói nhiều, nhưng khi họ ngồi ăn cùng nhau, luôn có một cảm giác gần gũi, chân thật. Anh rất thích cảm giác đó, cảm giác thật sự có người ở bên cạnh.

Tô Cảnh Thu cảm thấy mình như đang thất tình.

Rõ ràng đã kết hôn, nhưng lại có cảm giác như vừa chia tay.

Anh tự hỏi trong lòng: "Minh Minh, em có thể chọn một cuộc sống khác, tại sao lại chọn cuộc sống này? Minh Minh, em có thể không yêu ai cả, vậy mà lại từng chọn anh? Minh Minh, lòng em vốn không cứng rắn, sao đối với anh lại có thể lạnh nhạt đến thế?"

Anh nhìn vào cánh tay mình: "Nhiều chuyện đã quên từ lâu, nhưng tại sao lúc đó lại chọn cách kỷ niệm như thế này?"

Anh mở điện thoại, tìm đến tin nhắn của Thân Kinh Kinh. Anh định nhắn: "Thật ra tôi đã kết hôn, tôi không cần sự giúp đỡ, chúng ta cũng không cần gặp mặt." Nhưng lại cảm thấy những lời này như đang cố tình nhấn mạnh điều gì đó.

Anh đổi ý: "Lần tới gặp gỡ thì rủ cả vợ tôi đi." Nhưng câu này lại giống như đang thách thức.

Cuối cùng, anh nghĩ: "Tại sao mình phải lựa lời?" Thân Kinh Kinh chẳng còn liên quan gì đến anh. Anh đã đối xử với những người khác thế nào? Xóa thẳng, không cần giải thích. Vậy thì xóa luôn Thân Kinh Kinh đi. Cô ấy giờ đây chẳng còn đặc biệt nữa.

Tô Cảnh Thu xóa tin nhắn của Thân Kinh Kinh.

Cả quá trình không hề do dự, không tiếc nuối hay đau lòng. Tô Cảnh Thu không nói dối, những chuyện đã qua thì thật sự đã qua. Anh không hề nghĩ thêm bất cứ điều gì.

Tô Cảnh Thu hiếm khi đa sầu đa cảm, anh cho rằng đó không phải việc của đàn ông. Nhưng giờ đây anh lại tự nghi ngờ bản thân, cũng nghi ngờ cả tình cảm thoáng qua mà Tư Minh Minh từng dành cho anh. Dường như cuối cùng anh cũng hiểu được lý do thật sự khiến những người bạn trai cũ của cô rời đi: vì trong mắt và trong lòng cô, họ đều trong suốt. Cô không vì danh nghĩa "bạn trai" mà nhìn họ bằng ánh mắt khác, cũng không thật sự yêu ai. Anh từng mạnh miệng rằng, nếu một ngày họ chia tay, anh sẽ nhanh chóng quên cô. Nhưng giờ anh mới nhận ra, người nhanh quên chính là Tư Minh Minh.

Đến tối, Tô Cảnh Thu thấy Tư Minh Minh vẫn không lấy gối ra khỏi giường, cô mặc bộ đồ ngủ kẻ caro của mình và nằm xuống. Anh cũng nằm cạnh cô, nhịn rất lâu, muốn bắt đầu một cuộc trò chuyện trước khi ngủ. Nhưng trong đầu lại chẳng nghĩ ra được điều gì để nói.

Ngược lại, chính Tư Minh Minh hỏi anh: "Hôm nay anh thế nào?"

"Ổn cả. Còn em?"

"Rất bận."

Sau đó, cả hai lại rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, Tô Cảnh Thu khẽ nói: "Dù đi xóa hình xăm thì cũng sẽ để lại dấu vết. Nhưng có những chuyện đã qua thì thật sự là đã qua."

"Em biết." Tư Minh Minh vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, nói: "Ngủ thôi, chồng." Rồi xoay người lại, để lộ một nụ cười ranh mãnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK