• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Cảnh Thu chưa bao giờ nghĩ rằng, giữa lúc tình cảm nồng nàn, lại có thể nghe được một câu hỏi sắc bén như vậy. Anh ngừng động tác, kinh ngạc nhìn Tư Minh Minh.

Ánh mắt của Tư Minh Minh thật sự rất thẳng thắn, cô chỉ bình thản nhìn anh.

"Em đang thử thách anh à?" Tô Cảnh Thu hỏi, ngồi thẳng người dậy.

"Không." Tư Minh Minh đáp: "Em nghĩ anh có thể quan tâm, nên mới nói cho anh biết."

"Vậy em nghĩ đây là thời điểm thích hợp sao?" Tô Cảnh Thu lại hỏi.

"Em vừa mới nghĩ ra."

"Không nói ra thì không chịu nổi hả?"

"Anh giận à?" Tư Minh Minh hỏi.

"Nếu là em, em có giận không?" Tô Cảnh Thu chỉ vào vệt nước nhỏ trên giường: "Trong hoàn cảnh này mà em thấy hợp lý à!"

Tư Minh Minh cũng ngồi dậy, rút một tờ giấy lau che lên vệt nước, càng làm t ình hình thêm kỳ cục. Tô Cảnh Thu đứng dậy đi ra ngoài, tâm trạng anh không được tốt. Bởi vì sự hội ngộ ngắn ngủi này không giống như anh mong đợi.

Khi cô đi công tác, anh thật sự rất nhớ cô. Tuy anh không hy vọng cô sẽ có cùng tâm trạng như mình, nhưng vẫn kỳ vọng rằng cô sẽ nhiệt tình và gần gũi hơn một chút. Anh không biết bản thân phải làm gì để có được một người yêu ấm áp hơn.

Tư Minh Minh luôn như vậy, khi cô không muốn để ý đến cảm xúc của người khác, cô có thể tùy tiện nói bất cứ điều gì mình nghĩ, ở bất cứ đâu và bất cứ lúc nào, mà không quan t@m đến hậu quả. Ví dụ như vừa rồi, họ đã xa nhau một tuần, lại vừa trải qua một buổi tối tâm sự chân thành. Tô Cảnh Thu nghĩ rằng điều này sẽ làm cho mối quan hệ của họ khác đi, nhưng cô lại nhắc đến Trịnh Lương.

Anh ra ban công hút một điếu thuốc, khi điếu thuốc cháy hết, anh chợt nhận ra một điều: sự im lặng của anh lúc này có thể khiến Tư Minh Minh nghĩ rằng anh vẫn còn để t@m đến Trịnh Lương. Không thể nói là hoàn toàn không để tâm, nhưng trong lòng anh có một cái cân: cái gì còn liên quan đến anh, và cái gì đã không còn. Anh từng thích Trịnh Lương trong một khoảng thời gian dài, anh đã cố gắng, nhưng đó là chuyện quá khứ. Giờ đây, anh đã bước tiếp, gặp được Tư Minh Minh và bắt đầu thích cô. Đó là một cuộc sống hoàn toàn mới của anh.

Không biết từ lúc nào, Tư Minh Minh đã đứng cạnh anh. Thấy cô, Tô Cảnh Thu vội vàng dụi tắt điếu thuốc, xua xua tay để tán đi khói thuốc, không muốn để cô - một người rất chú trọng sức khỏe - hít phải khói thuốc thụ động. "Xin lỗi nhé." Tư Minh Minh nói: "Có phải em làm tụt cảm xúc không?"

"Em nghĩ sao?"

"Em làm tụt cảm xúc rồi." Tư Minh Minh khẳng định chắc chắn.

Bên ngoài, bầu trời đầy sao, một chút gió lạnh len qua khe cửa sổ. Thấy cô khẽ run lên vì lạnh, Tô Cảnh Thu đẩy cô vào phòng khách: "Vào đi! Lạnh lắm rồi còn đứng ngoài làm gì."

Tư Minh Minh quay lại nhìn anh, định xin lỗi thêm lần nữa. Cô hiểu rất rõ bản thân, đúng là một "kẻ chuyên phá bĩnh". Vừa rồi khi Tô Cảnh Thu đi ra ngoài, cô chợt cảm nhận được tâm trạng của những người bạn trai cũ lúc chia tay cô. Cảm giác ấy giống như: người ta hớn hở mang một món đồ quý đến trước mặt cô, mong đợi cô phản ứng, còn cô chỉ hờ hững đáp: "Cũng được đấy, cứ để đó đi." Một lần thì được, hai lần cũng có thể chịu đựng, nhưng nhiều lần thì sao? Nếu mỗi lần đều như vậy, đó sẽ là sự thất vọng chồng chất, cuối cùng dẫn đến tình cảm phai nhạt.

Tư Minh Minh là kiểu người không có điểm sôi.

Hai người ngồi trên sofa, Tô Cảnh Thu - người lúc nào cũng ung dung thoải mái - giờ đây cũng ngồi thẳng lưng, tạo nên một cảnh tượng khá buồn cười.

Suy nghĩ một lúc, Tô Cảnh Thu mở lời: "Trước tiên, nghe tin về Trịnh Lương, bảo anh không chút dao động nào thì là nói dối. Dù sao anh cũng từng thích cô ấy, mà cô ấy cũng không phải người xấu. Nhưng anh muốn nói rõ với em: vừa rồi anh ngừng lại không phải vì chuyện đó."

"Anh đã 30 rồi, nói anh chưa từng thích ai, chỉ như một tờ giấy trắng, điều đó không thể nào. Nhưng anh cũng không thể vì từng thích ai đó, mà mất đi quyền được thích người khác, đúng không? Chúng ta đều là người lớn, em thấy lý lẽ này có hợp lý không?" Tô Cảnh Thu muốn nghiêm túc nói chuyện với Tư Minh Minh, nhưng hướng nói lại đi lệch, bởi vì thật ra cô không nghĩ nhiều như vậy. Cô thật sự chỉ đơn giản là nghĩ đến thì nói ra thôi.

Nhưng Tư Minh Minh vẫn lắng nghe anh rất nghiêm túc, gật đầu đáp lại. Thấy vậy, anh ngừng lại, rồi nói với cô: "Không phải, em nói vài câu đi chứ! Anh đang độc thoại đấy à?"

Tư Minh Minh khẽ hắng giọng: "Anh nói đúng, chúng ta không phải tờ giấy trắng, cũng không phải nước lã."

"Tốt. Vậy anh nói tiếp nhé?"

"Xin mời." Cô đáp lại rất nghiêm túc, khiến Tô Cảnh Thu bật cười.

"Chúng ta đã kết hôn, hiện tại cũng không định ly hôn. Xin lỗi vì sự tự tin này, nhưng anh cảm giác em cũng hơi thích anh." Tô Cảnh Thu vừa nghiêng mắt nhìn Tư Minh Minh vừa nói. Nói chuyện nghiêm túc thật sự rất mệt, mới nói được vài câu đã không chịu nổi: "Anh hỏi em, em có thích anh một chút nào không?"

Tư Minh Minh suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Đúng, em hơi thích anh. Nhưng tại sao vừa rồi anh lại dừng?"

"Anh dừng lại là vì hành động của em. Tư Minh Minh, nói thật, đôi khi em thật sự rất tệ. Anh không biết em thật sự không quan t@m đến cảm xúc của anh hay chỉ đơn giản là không hiểu." Tô Cảnh Thu cảm thấy hơi thất vọng: "Chúng ta một tuần không gặp, anh không yêu cầu em vừa gặp đã nhào vào lòng anh, việc đó đúng là làm khó em. Nhưng ít nhất, khi anh đang rất hứng khởi, em có thể giữ mồm miệng lại được không?"

"Được." Tư Minh Minh mím chặt môi, làm bộ như giữ chặt mồm miệng. Đúng lúc đó, điện thoại của Tô Cảnh Thu vang lên thông báo, anh mở ra xem, là một cô gái gửi cho anh một bức ảnh nửa người cực kỳ xinh đẹp, bức ảnh này thật khiến người ta liên tưởng.

Tô Cảnh Thu còn đang nghĩ: "Cái đồ ngớ ngẩn này là ai vậy? Gửi cho mình thứ này làm gì chứ?" Ngẩng đầu lên thì thấy Tư Minh Minh hơi nghiêng người, cũng đang nhìn rất chăm chú.

Anh giật bắn mình, suýt nữa ném luôn điện thoại, hét lên với Tư Minh Minh: "Em làm ơn có chút phản ứng được không hả?" Thấy trong ánh mắt của cô đầy vẻ hiểu rõ mọi chuyện, biết cô đã hiểu lầm, anh vội vàng giải thích: "Anh không biết tại sao cô ta lại gửi cho anh! Em đừng suy nghĩ linh tinh, anh thậm chí còn không biết cái đồ ngớ ngẩn này là ai!"

Tư Minh Minh gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ: "Anh không biết cái đồ ngớ ngẩn đó là ai, nhưng lại có kết bạn với người ta. Không chỉ kết bạn, còn nhận được ảnh như thế này vào nửa đêm, chuyện này hợp lý sao? Hợp lý sao?"

Bề ngoài Tư Minh Minh trông rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút lạ lùng. Cảm giác đó giống như cô vừa dựng xong ngôi nhà của mình thì đã có người muốn vào phá. Nghĩ đến việc nhà mình bị xâm phạm, cô tức giận, đá vào chân Tô Cảnh Thu một cái: "Anh tự lo cho bản thân đi! Anh không còn trong sạch nữa rồi!"

"Anh? Anh không trong sạch?" Tô Cảnh Thu không tin nổi, chỉ tay vào mình. Vấn đề vừa rồi còn chưa giải quyết xong, giờ hay rồi, cô lại bảo anh không trong sạch nữa. Cả tối nay thật sự khiến anh đau đầu.

"Đúng, anh tán tỉnh người khác, anh không trong sạch."

Tô Cảnh Thu liền mở điện thoại, ném xuống trước mặt cô, giọng điệu cứng rắn: "Em xem đi! Không xem thì không được!"

"Em không xem, rất có thể mỗi ngày anh đều xoá hết tin nhắn trong điện thoại. Nhiều người đàn ông làm như vậy lắm."

Câu nói này làm anh phát điên, cảm giác không thể giải thích nổi. Đến lúc này, anh không mong Tư Minh Minh yêu mình nhiều hơn, chỉ mong cô tin tưởng mình, hoàn toàn tin tưởng.

"Em nghiêm túc đấy à?" Tô Cảnh Thu hỏi.

Tư Minh Minh gật đầu: "Đúng."

Một "người lạnh lùng nơi công sở", trong tình cảm chẳng bao giờ dậy sóng như cô, tối nay đột nhiên lại nổi giận. Trước giờ cô chưa từng như vậy, cô hoàn toàn không quan tâm khi có cô gái nào đó gửi tin nhắn cho bạn trai cũ của mình, cũng không bao giờ kiểm tra điện thoại của ai. Trong tình yêu, cô thường đứng ngoài cuộc, như thể mối quan hệ đó không liên quan gì đến cô, cô chỉ lấy từ đó những gì mình cần.

Cô cần gì ư? Thỉnh thoảng giải quyết nhu cầu s1nh lý, có người cùng ăn cơm khi không muốn ăn một mình, thỉnh thoảng trò chuyện, chỉ vậy là đủ.

Còn Tô Cảnh Thu, anh không muốn nhượng bộ, vì anh không làm gì sai. Tối nay đối với anh giống như một lần "hành hình cảm xúc". Vương Khánh Phương nói đúng: "Đừng yêu Tư Minh Minh theo cách đó, vì điều đó chẳng có ý nghĩa gì với cô ấy cả."

Anh đứng dậy mặc áo khoác, vừa mặc vừa nghĩ: "Mình không thể ra khỏi cửa mà không nói một câu, như vậy trông chẳng có khí thế. Mình phải nói vài câu đanh thép để cô ấy biết rằng mình không dễ bị bắt nạt!"

Trước khi ra cửa, anh quay lại nói: "Em tự nghĩ kỹ lại xem mình đã làm chuyện ngớ ngẩn gì đi! Nghĩ xong rồi thì chúng ta nói chuyện tiếp!" Nói xong cảm thấy Tư Minh Minh có khả năng cao sẽ không chủ động nói chuyện với mình, anh lại bổ sung thêm: "Muộn nhất là tối mai, nếu em không nói chuyện thì anh sẽ nói với em!"

Anh định đóng sầm cửa, nhưng đúng lúc cửa sắp đóng, anh lại dùng tay ngăn lại. Không thể đóng sầm được, nửa đêm thế này sẽ làm phiền hàng xóm.

Anh đi đến quán bar, vừa bước vào đã thấy Cố Tuấn Xuyên cũng ở đó. Lúc từ Quảng Tây trở về, anh ấy còn đang tràn đầy hứng khởi, lúc chia tay với Cố Tuấn Xuyên còn khoe khoang rằng mình chiếm thế thượng phong: "Vợ tôi thích tôi."

Bây giờ thì hay rồi, trông thật thảm hại, cả người ỉu xìu, chẳng còn chút tinh thần nào.

"Sao vậy?" Cố Tuấn Xuyên hỏi.

"Lần đầu tiên cãi nhau sau kết hôn." Tô Cảnh Thu bực bội, cũng không sợ bạn mình cười, đổ hết bầu tâm sự ra: "Cậu chưa thấy mặt cô ấy đâu, cô ấy đúng là giỏi, chỉ vài câu thôi đã khiến tôi muốn chết. Bản thân cô ấy thì lại chẳng hề hấn gì." Nói xong, anh nhớ đến cô gái gửi bức ảnh, liền lấy điện thoại ra cho Cố Tuấn Xuyên xem: "Cậu nhìn đi! Đây là lỗi của tôi sao? Tôi thậm chí còn không biết cô ta là ai!"

Cố Tuấn Xuyên nhìn qua một cái, cũng suy nghĩ hộ anh một lát, cuối cùng lắc đầu. Tô Cảnh Thu là người mỗi lần chỉ thích một người, và khi đã thích ai thì tuyệt đối không tán tỉnh người khác. Không, không, anh chưa từng làm vậy. Anh hoàn toàn không thích kiểu trò chuyện đó, thấy vừa ghê tởm vừa tốn thời gian. Nhưng đáng tiếc, Tư Minh Minh lại không hiểu được con người anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK