• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhiều người quan t@m đến sự đặc biệt của mình trong mắt bạn đời. Một khi đã rơi vào lưới tình, họ sẽ muốn xác nhận hàng nghìn lần: "Tình yêu mà anh ấy dành cho tôi trước đây cũng từng dành cho người khác sao? Anh ấy đối xử với tôi như thế này, liệu cũng đã từng đối xử với người khác như vậy chưa? Tôi có phải tình yêu duy nhất trong đời anh ấy không?" Những câu hỏi này thật chất đều mang tính triết học và cần được nhìn nhận một cách biện chứng.

Dựa trên sự khác biệt của từng cá nhân, sự tiến triển của thời gian và sự trưởng thành của bản thân, cảm xúc cũng sẽ dần thay đổi. Để phân biệt được điều đó, cần đến lý trí. Chỉ dựa vào cảm xúc, rất nhiều mối quan hệ đã nên kết thúc từ lâu.

Chẳng hạn như lúc này đây.

Tư Minh Minh bị lý trí của chính mình chi phối, cô lại mang thói quen công việc vào cuộc sống, vô thức muốn "thúc đẩy" mọi thứ. Đúng vậy, cô biết vũ khí mạnh nhất mà mình có lúc này chính là đưa ra tờ đơn ly hôn, nói với Tô Cảnh Thu rằng cô cũng không hoàn toàn hài lòng với cuộc hôn nhân này, thậm chí từng nghĩ đến việc từ bỏ nó vào một thời điểm nào đó. Nhưng cô không làm vậy.

Điều cô muốn làm bây giờ là giải quyết vấn đề. Trong công việc, bất cứ khi nào gặp khó khăn, suy nghĩ đầu tiên của Tư Minh Minh luôn là tìm cách giải quyết vấn đề. Cô cần giải quyết chúng trước, cho đến khi nắm được thế chủ động, rồi mới tính đến những chuyện sau.

Hiện tại, giữa cô và Tô Cảnh Thu có vấn đề, nhưng cô không hoàn toàn phủ nhận anh. Cô cho rằng cả hai đều chưa đủ bình tĩnh.

"Về hình xăm của anh, em không muốn can thiệp quá nhiều. Em chỉ cảm thấy việc anh trò chuyện với bạn gái cũ là không phù hợp." Tư Minh Minh bày tỏ suy nghĩ: "Tất nhiên, anh có thể nói rằng hai người chẳng nói gì cả, anh không có gì phải hổ thẹn. Nhưng Tô Cảnh Thu, anh thử nghĩ xem, cảm xúc giữa con người với nhau vốn dĩ cũng bắt đầu từ những điều tưởng chừng như chẳng có gì cả. Có thể anh sẽ nói rằng em đang vu oan cho anh, hoặc xem thường anh, nghĩ rằng trong mắt em anh là người không chính trực. Em chỉ có một câu để nói về điều này: Anh làm được, em sẽ cảm nhận được."

"Bây giờ trong mắt em, anh là một người rất tồi tệ đúng không?" Tô Cảnh Thu nói: "Có lẽ trong mắt em, vốn dĩ anh chẳng phải là người đàng hoàng gì, giờ lại còn dây dưa với bạn gái cũ nữa."

"Em chưa bao giờ nghĩ như vậy, cũng chưa từng nói như vậy." Tư Minh Minh ôm chiếc gối của mình: "Nói thật nhé, Tô Cảnh Thu, trước đây chúng ta từng nói rằng anh tin tưởng người khác 100% ngay từ đầu, còn em cho rằng niềm tin cần có một quá trình để xây dựng. Thành thật mà nói, hôm nay, sự tin tưởng của em dành cho anh đã giảm đi."

Tô Cảnh Thu đầy vẻ không thể tin nổi. Anh tự nhận rằng từ khi kết hôn với Tư Minh Minh, anh đã toàn tâm toàn ý đối đãi với cô, chưa từng làm điều gì vượt quá giới hạn. Anh yêu cô, đối xử tốt với cô, chung thủy với cô, nhưng giờ cô lại muốn anh phải trả giá cho quá khứ của chính mình.

"Anh chưa bao giờ dò hỏi chuyện cũ của em, cũng chưa từng hỏi về Diệp Kinh Thu, mặc dù anh để tâm, nhưng chỉ là vì muốn tự vệ. Anh chưa bao giờ vì sự tồn tại của họ mà giảm lòng tin với em. Em biết tại sao không?" Tô Cảnh Thu ngừng lại. Thật ra anh chưa từng nói với Tư Minh Minh một lời nặng nề nào đúng nghĩa. Anh biết cô chưa làm gì sai, anh không thể vì quá khứ của một người mà phủ nhận họ. Nhưng việc Tư Minh Minh phủ nhận anh khiến anh không thể hiểu nổi. Anh quyết tâm nói: "Vì anh nghĩ, quá khứ của em không liên quan gì đến anh."

Nói cách khác, quá khứ của anh cũng không liên quan đến em. Nhưng câu này, Tô Cảnh Thu không nói ra.

Anh tất nhiên biết mình không phải là người hoàn toàn trong sạch về tình cảm, và cũng không thể giả vờ như một người chưa từng trải qua gì khi ở bên Tư Minh Minh.

Tư Minh Minh yên lặng nghe anh nói hết, ôm chặt chiếc gối của mình rồi đứng dậy: "Hôm nay anh không khỏe, em về phòng mình ngủ. Anh nghỉ ngơi đi."

Tô Cảnh Thu cũng không nói gì. Thường ngày, anh chắc chắn sẽ bỏ qua cái tôi để dỗ dành cô, nhưng hôm nay anh lại không muốn làm thế. Anh vẫn còn nghĩ đến chuyện cô nói "chơi không hợp thì đừng chơi cùng nhau" và chưa kịp tiêu hóa hết chuyện đó thì họ đã gặp một vấn đề mới.

Anh chỉ bước xuống giường, chặn đường cô đi, rồi hỏi: "Có phải mỗi lần cãi nhau là phải ngủ riêng không? Sau này em còn quay lại không?"

Tô Cảnh Thu nghĩ, dù sao cô cũng chẳng tin anh nữa, anh cũng chẳng còn gì phải sợ. Thế nên anh nói: "Em sẽ quay lại, còn phải xem lần sau anh cúi đầu thế nào. Sếp Minh chỉ thích nhìn người khác cúi đầu thôi."

"Tô Cảnh Thu!" Tư Minh Minh bỗng nhiên hét lớn một tiếng. Vì cô gần như không có kỹ năng này, nên giọng nói của cô hơi run rẩy. Cô thật sự rất tức giận, vô cùng tức giận. Cô không hiểu nổi, yêu cầu về mặt cảm xúc đối với bạn đời của cô đã hạ thấp đến mức gần như không có, thế mà mọi chuyện vẫn căng thẳng đến mức này. Cô cảm thấy cực kỳ bực bội, trước khi bình tĩnh lại, cô không muốn nói bất kỳ điều gì với Tô Cảnh Thu. Cô thậm chí muốn ném thẳng tờ đơn ly hôn vào mặt anh, bảo anh mau chóng ký xong để in ra. Nhưng cuối cùng cô vẫn không làm vậy.

Cô biết cả hai đều có lập trường riêng, và dường như đều không sai. Không, Tô Cảnh Thu đã sai. Tư Minh Minh nghĩ: Mình không muốn bao biện cho anh ấy, anh ấy không nên tán gẫu với người yêu cũ mà anh ấy từng xăm tên lên người. Đây là vấn đề về ranh giới.

Hai người đứng đó đối đầu nhau. May mắn thay, mẹ của Tô Cảnh Thu, bà Vương Khánh Phương, đã gọi video đúng lúc này và muốn nhìn thấy Tư Minh Minh trong cuộc gọi.

Vương Khánh Phương đang không khỏe, mũi sụt sịt, giọng nói có phần khàn khàn. Bà ấy bảo Tô Cảnh Thu rằng giờ đi bệnh viện rất phiền phức, không có việc gì thì đừng đi lung tung. Sau này nếu có đến quán bar hay nhà hàng lấy đồ, cũng đừng mang qua cho bà ấy, trong nhà chẳng thiếu gì cả.

"Nghe mẹ nói cứ như là sẽ không bao giờ ra ngoài nữa ấy." Tô Cảnh Thu đáp.

Vương Khánh Phương lười để ý đến anh, yêu cầu được nói chuyện với Tư Minh Minh. Tư Minh Minh không muốn cảm xúc của hai người họ ảnh hưởng đến bà ấy, nên ngồi xuống trước màn hình, gượng gạo chào hỏi.

"Minh Minh, mẹ nói này, con phải ăn nhiều hơn đi." Vương Khánh Phương dặn: "Cảm giác mập mập, sức đề kháng sẽ tốt hơn."

Tư Minh Minh không thể khoe với bà ấy rằng mình từng "đơn phương đấu tay đôi" với một gã to con trên tàu điện ngầm, chỉ khẽ gật đầu.

"Trên mạng nói rằng mấy đôi vợ chồng trẻ ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, đều tranh thủ... sinh con ấy..."

Lời nói của mẹ chồng khiến Tư Minh Minh hơi bối rối, trong khi Tô Cảnh Thu nhanh chóng giật lấy điện thoại, nói với mẹ mình: "Mẹ! Sao mẹ nói linh tinh thế! Chúng con không có ý định sinh con!"

"Muốn sinh hay không tùy các con." Vốn dĩ Vương Khánh Phương định nói rằng họ không nên làm theo xu hướng mà cần suy nghĩ kỹ, vì việc sinh con không phải chuyện tùy tiện. Nhưng bà ấy lại bị lời phản ứng của con trai làm cho bực mình, quên mất điều định nói, chỉ lẩm bẩm một câu rồi cúp máy.

Tư Minh Minh đứng dậy, ôm chiếc gối định rời đi lần nữa, nhưng Tô Cảnh Thu lại chắn trước mặt cô.

Lúc này, Tư Minh Minh đã bình tĩnh hơn. Nhìn dáng vẻ bối rối mà vẫn kiên quyết ngăn cô lại của Tô Cảnh Thu, cô không mềm lòng, thực tế trái tim cô đã nguội lạnh. Một thời gian trước, cô cảm thấy trái tim mình vừa ấm lên đôi chút, nhưng cuộc tranh luận hôm nay về quá khứ và cách họ đối xử với nhau đã khiến nó trở nên lạnh giá hơn.

Tuy nhiên, cô không muốn tiếp tục cãi cọ hay thảo luận thêm. Cuối cùng, cô lại đặt chiếc gối xuống.

Ngày hôm nay thật sự không dễ dàng với Tư Minh Minh. Công việc của cô quá nặng nề, gia đình thì đang dỗi hờn. Cô xử lý công việc, rồi lại xử lý gia đình, kết quả là việc thì chồng chất, còn tâm trạng của người thân lại không thể cải thiện.

Cô thật sự mệt mỏi.

Sau khi vội vàng rửa mặt, cô nằm xuống giường, quay lưng lại với Tô Cảnh Thu.

Tư Minh Minh vốn là kiểu người như vậy: nếu trái tim cô không hướng về bạn, thì cả con người cô cũng sẽ quay lưng lại với bạn. Ngoài những cử chỉ giả vờ, cô không còn bất kỳ sự nhiệt tình nào.

Trong bóng tối, tay của Tô Cảnh Thu chậm rãi đưa qua, nắm lấy vai cô.

Tư Minh Minh nói: "Bỏ ra."

Anh chỉ muốn ôm cô mà thôi.

Anh nhận ra mình không thể đối mặt với trạng thái này của cô, trong lòng anh tràn ngập sự bất an - điều rất hiếm khi xảy ra trong thế giới tình cảm của anh.

Vì vậy, anh kiên quyết hơn.

Anh tựa người vào cô, ôm cô thật chặt.

Cô không chống cự, bởi cô lười không muốn. Cô nhắm mắt lại, mặc kệ anh ôm mình. Thật ra, cô muốn nói với anh: tranh cãi không phải vấn đề lớn. Anh không cần phải cố tỏ ra nhún nhường miễn cưỡng. Hôm nay anh nhún nhường, ngày mai sẽ lại lấy chuyện đó ra mà nói. Cuối cùng, nó sẽ biến thành: "Tư Minh Minh, em thật sự quá đáng!"

Cô thầm nghĩ: trong mối quan hệ giữa nam và nữ, mỗi lần nhún nhường đều đi kèm với một lần phản kháng về mặt cảm xúc. Không có ai nhún nhường mãi mãi. Nếu một người cứ mãi cúi đầu, thì chắc chắn đến một ngày sẽ có sự phản kháng kịch liệt. Đây chính là lý do cô mong muốn mối quan hệ hôn nhân của mình là bình đẳng.

Khi kết hôn, cô đã hành động theo sự bốc đồng và thái độ bất cần, định viết cho mình một "Báo cáo quan sát hôn nhân". Cô nghĩ, đã đến với cuộc đời này, việc trải qua một "môn học bắt buộc" như hôn nhân cũng là cần thiết. Vì đa số cuộc hôn nhân đều không có tình yêu, nên mẫu báo cáo của cô sẽ mang tính khoa học.

Nhưng có một điều mà cô đã không lường trước được, đó là cảm xúc của con người. Bởi cảm xúc của cô vốn bình lặng, cô đã nghĩ rằng cảm xúc của người khác cũng như vậy. Trước đây, cô từng cho rằng tình yêu là điều gần như không thể xảy ra.

Đó là một sự bất ngờ.

Nhưng cuộc sống vẫn còn nhiều bất ngờ khác. Năm nay, đối với Tư Minh Minh, là một năm bắt đầu với những điều ngoài dự đoán. Cô linh cảm rằng năm nay sẽ khác với tất cả những năm trước.

"Đừng vì anh làm điều gì không hợp ý em mà phủ nhận anh hoàn toàn." Tô Cảnh Thu nói trong bóng tối: "Tư Minh Minh, em công bằng với anh một chút, được không?"

Không thấy cô phản ứng, anh lại nói: "Cũng đừng dùng cách chiến tranh lạnh với anh."

Tư Minh Minh vẫn không nói lời nào.

Tô Cảnh Thu ôm cô thêm một lúc, nghe thấy tiếng cô dường như đã ngủ, bèn rời giường. Anh cảm thấy rất bức bối, tìm một chai rượu vang, ngồi bên cửa sổ nhấm nháp.

Điện thoại của anh vẫn nhảy thông báo tin nhắn từ nhóm bạn tiểu học.

Họ đã bắt đầu kể về những rung động tuổi trẻ để kéo gần quan hệ. Trong nhóm, có người nói: "Hồi đó tôi thích Tô Cảnh Thu lắm."

"Hồi tiểu học thì biết thích gì?" Một người khác đáp.

Tô Cảnh Thu cảm thấy những lời xã giao này chẳng có chút giá trị. Nếu trong số họ có ai đã kết hôn, chắc chắn những cuộc trò chuyện kiểu này sẽ gây phiền phức. Anh không tìm thấy cảm giác thành tựu trong việc được người xưa yêu mến, thế nên quyết định rời nhóm ngay lập tức.

Người bạn nam từng giới thiệu anh quen Thân Kinh Kinh là người phát hiện ra đầu tiên, gửi tin nhắn riêng cho anh: "Sao cậu rời nhóm vậy?"

"Ồn quá."

"Có thể bật chế độ im lặng mà."

Tô Cảnh Thu gửi một biểu tượng cười.

"Hôm nào tụ tập đi, tớ rủ cả chị Kinh Kinh nhé." Người bạn nói.

"Tôi kết hôn rồi."

"Sao tôi không biết?"

"Vì không báo riêng cậu."

Nói xong, Tô Cảnh Thu vứt điện thoại sang một bên, tâm trạng thêm phần phiền não.

Lúc này, anh nhớ đến lần đầu mình đi xăm, mẹ anh - Vương Khánh Phương - không hiểu được, đã ngồi nói chuyện với anh rất lâu. Bà ấy nói đại khái: "Thứ này không thể đảo ngược. Dù có xóa thì cũng vẫn còn sẹo. Con mua một chiếc xe, không thích có thể đổi; ăn thứ gì đó, không ngon có thể nhổ ra. Nhưng xăm cái này lên người, thì sẽ theo con cả đời."

"Vì vậy, con chỉ xăm những thứ quan trọng nhất đối với mình." Tô Cảnh Thu đã từng nói thế. Khi đó, anh quá ngây thơ, không biết rằng những điều quan trọng cũng sẽ thay đổi theo thời gian. Anh chẳng hiểu gì cả.

"Thế thì đừng có xăm tên mẹ lên người, mẹ thấy xui lắm." Vương Khánh Phương nói: "Mẹ con thì sớm muộn gì cũng phải xa nhau. Xa nhau nghĩa là mẹ muốn tự do, mà con cứ khăng khăng mang mẹ theo trên người, đó là rất bất hiếu."

Mẹ con không ai thuyết phục được ai. Thực tế, Tô Cảnh Thu quả thật đã dành một khoảng trống trên người mình, định sau này xăm hình cho bố mẹ. Nhưng vì không thể đồng quan điểm và bố mẹ vẫn còn khỏe mạnh, chuyện đó tạm gác lại.

Hôm nay nhớ lại lời mẹ nói, anh lại thấy có lý. Hóa ra con người chỉ khi trải qua chuyện gì đó, mới thật sự giác ngộ.

Không ngủ được, anh gọi cho Cố Tuấn Xuyên. Lúc này trời đã gần sáng, Cố Tuấn Xuyên bị làm phiền đến phát cáu: "Lại bị vợ đuổi khỏi nhà à?"

"Không." Tô Cảnh Thu đã hơi say, lẩm bẩm: "Tư Minh Minh biết về Thân Kinh Kinh rồi."

Nghe vậy, Cố Tuấn Xuyên lập tức tỉnh táo, tò mò muốn biết diễn biến câu chuyện, nhưng cũng không hiểu nổi. Sao lại có người tự mình kể hết mọi chuyện về người yêu cũ cho vợ hiện tại chứ? Người cũ là chuyện đã qua rồi cơ mà!

"Cô ấy biết kiểu gì?"

"Nói ra thì dài lắm."

"Vậy nói hậu quả đi." Cố Tuấn Xuyên ngắt lời: "Muốn ly hôn à?"

"Chỉ vì tôi từng yêu ai đó mà muốn ly hôn?"

"Vì cậu đã yêu người khác mà muốn ly hôn." Cố Tuấn Xuyên chế giễu anh: "Cậu thật sự vô dụng quá đi. Mỗi người đều mong muốn mình là người đặc biệt trong thế giới của đối phương, dù có là Tư Minh Minh, người chẳng quan tâm gì."

"Tôi không hiểu." Tô Cảnh Thu hơi ngẩn ngơ, ai cũng có sự độc đáo của riêng mình, chuyện này cần phải nói ra miệng sao?

Cố Tuấn Xuyên nâng cao giọng: "Tỉnh táo lại đi! Cậu nghĩ cậu yêu Tư Minh Minh, nhưng tình yêu đó có khác gì so với những lần yêu trước không? Cậu nghĩ cậu tốt với Tư Minh Minh, nhưng thực tế cậu tốt với mọi mối quan hệ như vậy…"

"Sao cậu cũng nói thế?" Tô Cảnh Thu hỏi.

"Vì thật sự là vậy." Cố Tuấn Xuyên một câu tỉnh ngộ người đang mơ: "Nói thật với cậu, cậu nên suy nghĩ xem, cô ấy rốt cuộc có gì khác biệt."

Tô Cảnh Thu chưa bao giờ nghĩ tình yêu lại phức tạp như vậy, nhưng lúc này anh đã rõ, khi con người ta bước vào một mối quan hệ, sự ràng buộc ấy sẽ trở nên phức tạp.

"Cậu còn phải hỏi lại bản thân, cậu thật sự yêu Tư Minh Minh, hay chỉ yêu một số đặc điểm nào đó của cô ấy?" Cố Tuấn Xuyên vì trải qua một tình yêu sâu đậm, nên anh ấy nhìn mọi chuyện rất thấu đáo. Tô Cảnh Thu và Tư Minh Minh còn một chặng đường dài phải đi.

Nếu họ thật sự quyết định cùng nhau đi tiếp.

Tô Cảnh Thu im lặng, Cố Tuấn Xuyên hỏi: "Cậu uống rượu à?"

"Ừ."

"Cậu thật là… có cá tính đấy. Tự cầu phúc đi nhé, tôi ngủ đây!"

Cuối cùng Tô Cảnh Thu cũng lấy lại chút tỉnh táo, than thở: "Không phải tôi đã ở bên cậu suốt cả đêm sao? Đừng quên…"

Cố Tuấn Xuyên đã cúp máy.

Tô Cảnh Thu thật sự cảm thấy rất bực bội: Anh không thích bản thân mình hôm nay. Anh hiếm khi không thích chính mình, nhưng hôm nay là một ngoại lệ. Sau khi uống rượu, trời đã sáng, anh lại đi tắm, dùng đủ mọi cách để che giấu mùi rượu, rồi cẩn thận nằm lên giường.

Tư Minh Minh lật người, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK