• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ý em là gì vậy?" Tô Cảnh Thu mở to mắt, nhìn theo ánh mắt của Tư Minh Minh, theo phản xạ lấy tay che đi cánh tay mình.

Khi còn trẻ, yêu một người thường rất ngây ngô, coi tình yêu như một món kỷ niệm. Tình yêu nhất định phải tồn tại dưới một hình thức nào đó, thì mới có thể chứng minh lòng trung thành khi ấy. Hình xăm ấy ẩn giấu giữa cánh tay đầy họa tiết của anh, đến nỗi chính anh cũng đã quên mất nó từ lâu.

Nhưng ánh mắt của Tư Minh Minh giờ đây như thiêu đốt nơi đó, trong khi trên màn hình điện thoại lại bật lên một tin nhắn khác.

"Thật sự đã lâu lắm rồi không gặp."

Cái nhóm bạn học tiểu học phiền phức ấy, giữa lúc ai cũng cực kỳ chán nản lại bắt đầu trò chuyện về tình cảm. Ban đầu, Tô Cảnh Thu không ở trong nhóm đó, năm ngoái mới bị kéo vào. Thế giới này nhỏ bé đến kỳ lạ, một bạn nam bạn trong nhóm sau khi kết bạn với anh đã nói: "Dạo trước tôi đã nhìn thấy Thân Kinh Kinh ở trong khu nhà. Đúng là trùng hợp ghê!"

Tô Cảnh Thu không có thói quen nối lại quan hệ với bạn gái cũ. Khi người kia nhắc đến Thân Kinh Kinh, anh không hề đáp lại. Nhưng vài ngày sau, Thân Kinh Kinh lại gửi lời mời kết bạn cho anh.

Hai người chỉ trao đổi vài câu chào hỏi xã giao, rồi từ đó không nói gì thêm. Chuyện này đã xảy ra hơn một năm trước.

Hiện tại, cả hai người đều đang nhìn vào điện thoại, và nhìn thấy tin nhắn vừa hiện lên.

Ánh mắt của Tư Minh Minh từ màn hình điện thoại di chuyển sang cánh tay của Tô Cảnh Thu. Trên đó có một hình xăm nhỏ là một cái tên. Đó là thiết kế kỳ lạ của Tô Cảnh Thu, là một phần khác trong câu chuyện cuộc đời anh.

Lúc này, chủ nhân của cái tên đó đang ở đầu dây bên kia, hỏi xem Tô Cảnh Thu có cần giúp đỡ gì không, và nói với anh: "Thật sự đã lâu không gặp." Trong khoảnh khắc ấy, Tư Minh Minh chợt hiểu ra tại sao lại là Trịnh Lương, tại sao Tô Cảnh Thu thích Trịnh Lương.

Ảnh đại diện của cô gái ấy là chính cô ta.

Cô ta đeo kính, mặc áo blouse trắng. Trịnh Lương thật sự rất giống cô ta.

Tô Cảnh Thu lật úp điện thoại xuống, định mở lời giải thích, nhưng lại nghe Tư Minh Minh hỏi: "Anh không nấu cơm là vì cô ta à?"

Vu oan giá họa!

Giờ đây, hai chuyện rối tung vào nhau. Nên bắt đầu giải thích từ chuyện nào trước đây? Lần này, Tô Cảnh Thu quyết định trung thành với cảm xúc của mình.

"Anh không nấu cơm là vì chúng ta không hợp ăn cùng nhau." Tô Cảnh Thu đáp trả bằng chính cách của Tư Minh Minh, thậm chí còn lười thay lời thoại, biểu đạt sự phản kháng rất rõ ràng.

"Em tưởng khẩu vị của chúng ta khá hợp nhau." Tư Minh Minh nói.

"Trước hôm nay anh còn nghĩ đến việc cùng em đi chơi nữa đấy." Tô Cảnh Thu nói tiếp: "Thế em đã nói gì? "Chơi không hợp thì khỏi đi." Giờ anh cũng nói luôn, khẩu vị của anh rất đa dạng. Mỗi ngày anh đều nấu món theo ý em thích, còn món anh muốn ăn thì chẳng bao giờ làm."

"Vậy ý anh là anh đang cố gượng ép mình để chiều theo em sao?" Lông mày của Tư Minh Minh khẽ nhíu lại. So với việc tranh cãi về chuyện khẩu vị, cô dường như càng không thể chấp nhận trong cuộc sống ai đó phải gượng ép để làm hài lòng người khác.

Cách mà cô hiểu về hôn nhân không phải là hai người giống hệt nhau, sao chép y nguyên cuộc sống của nhau, không bao giờ có bất đồng. Điều đó quá phi thực tế. Cô nghĩ rằng hôn nhân là sự hòa hợp. Nhưng sự hòa hợp ấy không phải là ghi ra một danh sách từ đầu, rồi cả hai phải nhớ kỹ và thực hiện theo từng điều khoản, không được vi phạm sau này. Hòa hợp là ứng biến theo hoàn cảnh, không cần phải cố ý gượng ép.

"Đúng vậy." Tô Cảnh Thu nói.

"Vậy khẩu vị của anh là như thế nào?" Tư Minh Minh hỏi.

"Mỗi ngày anh tập gym để giữ vóc dáng, nên ăn uống rất lành mạnh. Nhưng mỗi tuần anh sẽ có một bữa "xả", cần ăn nhiều tinh bột, dầu mỡ, gia vị đậm đà. Em mà ăn như vậy được à?" Tô Cảnh Thu bắt chước dáng vẻ khi Tư Minh Minh ăn uống. Cô không chê món nào ra mặt, nhưng món nào không hợp ý thì chỉ gắp hai đũa là xong. Anh quan sát cô ngày qua ngày, tổng kết sở thích ăn uống của cô. Mỗi khi anh vào bếp, đều sẽ nấu những món đúng với khẩu vị của cô. Anh biết cô thích ăn gì, ghét ăn gì, khi nào muốn ăn và khi nào không muốn.

"Còn em, em chẳng biết gì về khẩu vị của anh cả. Em không quan tâm cũng không giả vờ quan tâm để hỏi han. Em chỉ nghĩ anh giống em, nhưng chưa bao giờ xác nhận lại điều đó. Vì với em, nó không quan trọng." Tô Cảnh Thu nói một hơi. Thật ra, những điều này đúng là không quan trọng lắm, nhưng trong lòng anh, nó chẳng khác gì chuyện "chơi không hợp thì đừng đi cùng."

Tư Minh Minh không đáp lại ngay.

Cô suy nghĩ nghiêm túc. Trong những ngày tháng qua, liệu cô đã từng tìm hiểu về sở thích của anh chưa? Trừ khi anh thể hiện ra, nếu không cô có từng tò mò không? Rất xấu hổ, dường như là chưa.

Trong chuyện này, sự ấm ức của Tô Cảnh Thu là hoàn toàn có lý.

"Vậy anh có kiêng món nào không?" Tư Minh Minh hỏi.

"Anh không thích ăn tiêu Tứ Xuyên." Tô Cảnh Thu nói, chỉ cần nghĩ đến cảm giác đầu lưỡi tê liệt vì tiêu đã khiến anh không thoải mái.

"Ồ." Tư Minh Minh đáp một cách nghiêm túc: "Em nhớ rồi. Chuyện này em xin lỗi. Vậy, còn chuyện gì khác khiến anh bận lòng không?"

""Bận lòng" là ý gì?" Tô Cảnh Thu bị từ ngữ này làm bối rối. Anh biết trong mối quan hệ của họ, Tư Minh Minh luôn là người lý trí hơn. Khi có vấn đề, cô sẽ ngay lập tức muốn giải quyết. Nhưng anh cũng không phải kiểu người giữ chuyện trong lòng để sau này "tính sổ".

Đáng tiếc, Tư Minh Minh lại nghĩ anh là kiểu người như vậy.

Câu chuyện về thói quen ăn uống anh chưa từng nhắc đến, chỉ khi cãi nhau mới lôi ra nói. Lời trách móc của anh nghe có vẻ hợp lý, và vì thế càng đáng tin. Vậy liệu anh còn đang che giấu điều gì khác không? Liệu có khi nào anh đang âm thầm "chôn mìn", để sau này nó lại bùng lên?

"Ý em là nếu trước đây còn điều gì khiến anh khó chịu, anh có thể nói hết ra bây giờ." Tư Minh Minh nói: "Nhân tiện hôm nay đang nói về vấn đề này, em hy vọng anh có thể giải quyết dứt điểm trong một lần. Chúng ta có thể coi hôm nay là ngày giải quyết vấn đề."

Tư Minh Minh trông có vẻ rất bình tĩnh.

Nhưng cả hai đều biết rằng, khi giải quyết xong những vấn đề này, cuối cùng họ vẫn phải đối mặt với vấn đề từ tin nhắn "lâu rồi không gặp".

"Thật sự không còn gì nữa."

"Anh nghĩ kỹ lại đi." Tư Minh Minh kiên quyết cho rằng anh vẫn còn điều gì đó.

"Vậy nếu bắt buộc phải nói, anh cảm thấy em luôn xem thường anh." Tô Cảnh Thu nghĩ thầm: Dù sao cũng chỉ chết một lần, chi bằng nói hết ra cho sướng!

"Ví dụ?"

"Ví dụ sau khi kết hôn, gần như mọi chuyện đều do em quyết định. Tất cả đều theo sở thích của em, thậm chí cả nhịp sống của chúng ta cũng phải đi theo mục tiêu của em."

"Vậy là anh có rất nhiều thứ không hài lòng về em." Tư Minh Minh làm vẻ hiểu ra, hóa ra là vậy. Hóa ra Tô Cảnh Thu không phải kiểu người chẳng bao giờ để bụng như vẻ bề ngoài, hóa ra anh cũng để bụng, cũng không hài lòng, chỉ là anh không nói ra.

"Tại sao trước đây anh không nói?" Tư Minh Minh lại hỏi.

"Vì không quan trọng. Anh nghĩ những điều này rồi sẽ thay đổi, và thực tế chứng minh rằng đúng là có thay đổi, dù chậm, nhưng vẫn đang thay đổi." Tô Cảnh Thu nói: "Thật sự không quan trọng."

Nếu thật sự không quan trọng, thì sao lại để lại dấu ấn trong lòng anh? Không ai hoàn toàn không mong hồi đáp, chỉ là mức độ khác nhau mà thôi.

Tư Minh Minh thở dài.

Lúc này, cô cảm thấy ghét chính tính cách của mình.

Tại sao cô không bao giờ biết nổi giận? Trong tình huống thế này, nếu có thể cãi nhau một trận ra trò, chẳng phải sẽ rất sảng khoái sao? Không cần biết đúng sai, chỉ cần to tiếng, kịch tính xung đột sẽ xuất hiện. Lục Mạn Mạn từng nói khi cãi nhau với bạn trai cũ, cô ấy thường thấy chóng mặt, cảm giác đó dù đau đớn nhưng lại rất thật. Cảm giác tim nhói đau làm người ta nhận ra mình đang sống một cách trọn vẹn.

Vậy có phải bây giờ rất hợp để cãi nhau như thế không? Họ có thể cãi như thế này:

Tư Minh Minh nói: "Anh không nên liên lạc với bạn gái cũ, còn nói muốn gặp cô ấy, cần cô ấy giúp đỡ!" Tô Cảnh Thu đáp: "Anh cứ muốn thế đấy! Em đối xử không tốt với anh, em không xứng đáng với tình yêu của anh! Anh phải trả thù sự xem thường của em!"

Rồi họ bắt đầu trút hết bất mãn dành cho nhau, tốt nhất là bêu xấu đối phương thậm tệ, càng nói càng gay gắt, tuôn ra những lời làm tổn thương nhất, cãi nhau đến mức tan rã.

Cuối cùng, hai người lao vào đánh nhau, dù Tô Cảnh Thu có thân hình không tệ nhưng chưa chắc Tư Minh Minh sẽ thua. Có lẽ cô sẽ giật một nắm tóc của anh, rồi đá mạnh vào chỗ hiểm, khiến anh ôm lấy mà r3n rỉ.

Chắc chắn sẽ rất sảng khoái.

Trí tưởng tượng kỳ lạ của Tư Minh Minh lúc này phát huy vai trò quan trọng, khiến cô phần nào giải tỏa được. Cô nghĩ thầm: Chi bằng cãi nhau một trận!

Nhưng khi cô hắng giọng, định chuẩn bị nổi giận, thì lại không nói ra được.

Tư Minh Minh chỉ biết giải quyết vấn đề, từng vấn đề một. Giọng cô không thể hét ra những lời có sức sát thương, mà ngược lại, sự bình tĩnh của cô mới là con dao sắc bén.

"Những gì anh nói đều rất quan trọng, nhưng em nghĩ vấn đề này cần thời gian để kiểm chứng. Anh nói em hoàn toàn không quan t@m đến cảm giác của anh, điều đó cần được làm rõ. Em nghĩ anh đang trách oan em, nhưng em không có bằng chứng hoặc lý lẽ mạnh mẽ để phản bác." Tư Minh Minh lại thở dài, tại sao cô cứ phải thở dài? Sau đó, cô tiếp tục: "Giờ chúng ta nói về chuyện anh nhắn tin với bạn gái cũ nhé?"

"Được. Chuyện đó chẳng có gì không thể nói." Tô Cảnh Thu đặt điện thoại xuống trước mặt cô, đây là cách trực tiếp nhất, để cô tự xem. Hai người họ giống như người xa lạ, thêm bạn bè đã hơn một năm, nói chuyện không quá mười câu.

Trong lòng Tô Cảnh Thu, chuyện đã qua là chuyện đã qua. Anh không che giấu hay giấu giếm điều gì. Anh không sợ Tư Minh Minh xem, cũng không sợ cô truy hỏi tận cùng.

Tư Minh Minh đẩy điện thoại lại cho anh. Cô biết rõ cuộc trò chuyện đó sẽ chẳng có vấn đề gì, nếu không, Tô Cảnh Thu đã chẳng đưa điện thoại cho cô một cách thản nhiên như vậy. Cô hỏi ba vấn đề mà mình quan tâm nhất: "Thứ nhất, anh có còn nhớ nhung cô ta không? Có tiếc nuối vì đã bỏ lỡ cô ta không? Thứ hai, gu thật sự của anh có phải là kiểu như cô ta không? Cô ta và Trịnh Lương, em thấy vẻ ngoài khá giống nhau. Thứ ba, em biết mình không nên quá chú ý đến quá khứ của anh, nhưng em tò mò, tình cảm phải đến mức nào thì mới được xuất hiện trên hình xăm của anh?"

Cuối cùng, Tư Minh Minh cũng hỏi.

Chuyên gia tình cảm Lục Mạn Mạn từng nói: Tất cả bạn gái mà đàn ông chọn đều có bóng dáng của mối tình đầu. Hoặc nói cách khác, người đàn ông yêu nhất là ai, những bạn gái sau đó sẽ mang dáng dấp của người đó.

Tư Minh Minh có thể nhận ra Tô Cảnh Thu thích, ngưỡng mộ, yêu những người phụ nữ thông minh. Cô bạn gái mặc áo blouse trắng như thế, Trịnh Lương cũng vậy, ngay cả cô, cũng luôn bị người khác gắn mác thông minh. Tình yêu của Tô Cảnh Thu đã trở thành một kiểu khuôn mẫu sao? Lặp lại câu chuyện với tình đầu nhưng với những người phụ nữ thông minh khác nhau?

"Cô ấy tên là Thân Kinh Kinh." Tô Cảnh Thu nói: "Em nói đúng, trên người Trịnh Lương thực sự có vài nét giống cô ấy. Nhưng anh không phải vì những nét giống đó mà mới thích Trịnh Lương."

Vì đang bàn về bạn gái cũ, nên dù nói thế nào cũng cảm thấy rất kỳ quặc. Thực tế, hôm nay Thân Kinh Kinh nhắn tin cho anh là vì cô ta tình cờ gặp Vương Khánh Phương trên đường, nhưng bà ấy không nhận ra cô ta. Thân Kinh Kinh hoàn toàn không gợn sóng trong lòng, cô ta vốn dĩ lớn hơn Tô Cảnh Thu hai tuổi. Ban đầu, cô ta giống như một người chị của anh. Tuổi dậy thì tràn đầy sức sống của Tô Cảnh Thu bỗng chốc biến anh thành một chàng trai trưởng thành, còn cô ta nhận ra cậu em trai cùng lớn lên giờ đã là người lớn. Chỉ vì tình cờ gặp Vương Khánh Phương mà cô ta nhớ đến Tô Cảnh Thu, rồi nói vài câu. Cô ta không biết Tô Cảnh Thu đã kết hôn.

Năm đó, khi bố của Thân Kinh Kinh qua đời, Tô Cảnh Thu chở cô ta bằng xe đạp đến dự tang lễ. Lúc chia tay, anh đã thơm lên má cô ta.

Đây gần như là câu chuyện tuổi trẻ của mọi chàng trai. Ngoại trừ chính người trong cuộc, người ngoài thậm chí chẳng phân biệt được đâu là đoạn đặc biệt nhất.

Mối tình đầu của Tô Cảnh Thu, anh không hiểu tình yêu là gì.

Thân Kinh Kinh là thật, nhưng những trận cãi vã, nghi ngờ, và những cảm xúc bùng nổ cũng là thật. Đến mức trong một thời gian dài sau khi chia tay, khi nghĩ đến mối tình đầu, anh chỉ nhớ tới những từ như "cãi nhau", "đau khổ".

Chính Kinh Kinh là người đã chia tay với anh. Cô ta nói: "Em cần một người bạn trai trưởng thành, em thật sự không chịu nổi những trận cãi vã triền miên thế này nữa."

Sau chia tay, Tô Cảnh Thu chìm trong nỗi đau tột cùng. Cuộc sống của anh chỉ mới bắt đầu, anh chưa từng có kinh nghiệm chia xa một ai, vì vậy anh đã tự thiết kế một kiểu chữ kỳ lạ. Lúc nhìn lướt qua trông như mấy nét nguệch ngoạc của ma quỷ, nhưng khi nhìn kỹ, thấp thoáng hiện lên hai chữ "Kinh Kinh".

Anh kể hết tất cả những điều này với Tư Minh Minh, sau đó chờ cô đưa ra quyết định. Thấy cô im lặng, anh nói tiếp: "Anh biết em đã nhận ra điều gì đó bất thường với hình xăm này từ trước. Nhưng anh không thể xóa nó. Thành thật mà nói, xóa nó đồng nghĩa với việc phủ nhận quá khứ của chính mình. Em có muốn anh phủ nhận một đoạn quá khứ mà bản thân anh không cảm thấy hổ thẹn không?"

Câu hỏi này rất sắc bén.

Vậy mà anh lại ném một câu hỏi sắc bén như thế cho Tư Minh Minh. Trong khi trước đây, anh luôn miệng nói rằng mình không biết cách cãi nhau, không bao giờ cãi đến đúng trọng tâm. Nhưng hôm nay, anh đã thể hiện một kỹ năng cãi vã cấp cao. Thật ra anh khá lợi hại.

"Giữ lại đi, chỉ cần anh thấy nó đáng tồn tại thì cứ giữ." Tư Minh Minh trả lời: "Nói thật, em không thể quyết định thay anh được. Vì nếu là em, em sẽ chẳng bao giờ xăm tên bất kỳ ai lên người mình. Không có người bạn gái nào trước đây từng thắc mắc về hình xăm này sao?" Cô lại hỏi.

Thực tế, nhìn qua nó chỉ như vài đường nét hỗn loạn, chẳng ai nhận ra điều gì cả.

Vậy nên giờ Lục Mạn Mạn mới có thể yêu một cách suôn sẻ. Tư Minh Minh nghĩ: Cô ấy yêu một tờ giấy trắng, sẽ chẳng bao giờ gặp những rắc rối này. Tờ giấy trắng chỉ đơn giản để cô ấy thỏa sức tô vẽ, và kết quả của sự tô vẽ đó chính là những gì người đời sau nhìn thấy.

Hãy làm người đến trước, đừng làm người đến sau. Lục Mạn Mạn từng nói thế: Đừng nghĩ rằng người đi trước trồng cây để người đi sau hưởng bóng mát. Nhiều khi cây mà người đi trước trồng, người đi sau chỉ muốn nhổ tận gốc.

Tư Minh Minh thường nói Lục Mạn Mạn toàn lý lẽ ngang ngược, nhưng lúc này, cô lại bật ra suy nghĩ: Mạn Mạn của mình nói thật chẳng sai chút nào.

Dù vậy, cô thật sự không giỏi ép người khác làm những điều họ không muốn. Cô có cảm xúc, cô bày tỏ, nhưng kết quả ra sao, cô tự biết mình không thể kiểm soát.

Ưu điểm lớn nhất của Tư Minh Minh là cô luôn có cái nhìn rõ ràng về bản thân. Giờ đây, ngay cả tình yêu của Tô Cảnh Thu, cô cũng dường như không còn mấy hứng thú nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK