Tư Minh Minh hiếm khi chủ động, nhưng sự kiên nhẫn của cô có giới hạn. Tô Cảnh Thu không mong cô sẽ làm được đến đâu, chỉ cần thái độ của cô đủ thành tâm là anh đã hài lòng. Khi anh xoay người, điện thoại của Tư Minh Minh bỗng có cuộc gọi đến.
Tô Cảnh Thu cảm thấy phiền, đưa điện thoại cho cô: "Nghe đi, phiền quá."
Tư Minh Minh nghiêng đầu, một tay ôm lấy Tô Cảnh Thu, tay kia nhanh chóng mở điện thoại. Cô đoán được đại khái đó là chuyện gì, nhưng không muốn để nó làm ảnh hưởng đến cảm xúc của khoảnh khắc này.
Chuyện chết chóc để mai hẵng nghĩ.
Câu này bất chợt lóe lên trong đầu cô. Cô trả lời thư ký: "Biết rồi, cảm ơn. Nghỉ ngơi sớm đi."
Thấy cô trả lời tin nhắn, Tô Cảnh Thu tưởng buổi tối nay đã hỏng, định rời đi thì bị tay chân của Tư Minh Minh giữ chặt lại.
"Không làm việc à?" anh hỏi.
"Bây giờ là giờ nghỉ ngơi."
Tư Minh Minh ngồi nghiêm chỉnh, bình thản như chẳng có chuyện gì. Nội bộ muốn kiểm tra thì cứ kiểm tra, cô không sợ. Tư Minh Minh luôn là người tự tin và vững vàng như vậy.
Cô ném điện thoại sang một bên, vòng tay ôm lấy cổ Tô Cảnh Thu. Anh hơi bất ngờ, vì Tư Minh Minh yêu công việc và rất giỏi trong công việc, nhưng tối nay cô lại gạt công việc sang một bên.
"Vì sao vậy?" anh hỏi: "Anh quan trọng đến vậy sao?"
Tư Minh Minh cố tình gật đầu, mang đến cho anh niềm vui bất ngờ.
"Tốt lắm." Tô Cảnh Thu nói: "Rất tốt."
Rượu dần ngấm, khiến cơ thể anh nóng bừng. Tư Minh Minh thậm chí còn tưởng anh bị sốt, đưa tay sờ trán anh, hỏi: "Anh bị sốt à? Để em đo thử nhé?"
Tô Cảnh Thu giữ cô lại, ghé sát tai cô, nói: "Không sao, uống rượu là thế. Nhưng anh đã bảo em đừng chọc anh, em cứ chọc, thế đừng trách anh."
Rượu với Tô Cảnh Thu giống như một loại thuốc. Thần kinh của anh dường như bị tê liệt, cần những k1ch thích mạnh mẽ và kéo dài hơn mới có thể khiến anh bình tĩnh lại.
Anh mạnh bạo hơn bình thường.
Bàn tay nắm lấy cổ tay Tư Minh Minh nổi đầy gân xanh, ngay cả cơ trên gò má anh cũng căng cứng mỗi khi dùng lực. Đôi mắt đỏ ngầu, nhìn cô như một con dã thú đang nhìn con mồi của mình.
Khi anh cúi xuống hôn cô, không phải là nụ hôn môi thông thường, mà anh trực tiếp cắn lấy môi dưới của cô. Khi rời đi, răng anh còn khẽ kéo môi cô lại, may mà anh vẫn nhớ kiểm soát lực. Sau đó, anh liền đẩy lưỡi vào miệng cô.
Không chỉ lực hôn mạnh mẽ, mà mỗi khi tay anh lướt qua từng tấc da thịt của cô, đều vừa nhào nặn vừa xoa bóp.
Tư Minh Minh hối hận rồi, co người lại, khẽ nói: "Tô Cảnh Thu, Tô Cảnh Thu, em…"
Nhưng anh lại dùng môi ngăn lời cô. Bất kể cô r3n rỉ hay đẩy anh, anh cũng không chút động lòng.
Anh giữ chặt lấy cô, mạnh mẽ đến mức nhìn thấy hình dáng mờ mờ ẩn hiện dưới lớp da mỏng của cô, anh liền dùng lòng bàn tay áp lên.
Tư Minh Minh chưa từng trải qua cảm giác này, từng đợt sóng cảm xúc cuốn lấy cô, khiến cô kiệt sức, trong khi anh dường như vẫn còn cách xa điểm kết thúc.
"Khi nào mới xong đây?" Tư Minh Minh nghĩ.
Muốn anh nhanh hơn, cô hiếm hoi chủ động phối hợp. Cô vụng về, nhưng không ngờ rằng chỉ cần cô khẽ cử động, đã đủ khiến anh phát cuồng.
Cô giống như một bông hoa nhỏ giữa cánh đồng hoang, mềm mại yếu ớt, tưởng như cơn mưa gió có thể dễ dàng làm cô tan vỡ, nhưng lại càng tỏa sáng rực rỡ hơn.
Cô càng vô thức, lại càng đẹp hơn.
Nếu cô không cáu giận thì sẽ càng tuyệt vời hơn. Cô đập vào người anh, gấp gáp nói: "Tránh ra! Tránh ra!"
"Anh đã nói rồi, anh không quan tâm!" Tô Cảnh Thu dựa vào men rượu, cố chấp không chịu dừng, rồi lại cúi xuống ngăn môi cô.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Tư Minh Minh mệt đến mức không nhấc nổi ngón tay, còn Tô Cảnh Thu thì như được tiêm thuốc k1ch thích, vừa giúp cô dọn dẹp vừa trêu: "Anh nói rồi, em đừng học thái cực quyền nữa, đi tập gym với anh đi."
"Vừa rồi em có làm gì đâu mà mệt? Đâu phải em phải vận động."
Tư Minh Minh nghe mà bực, vung tay tát vào cánh tay anh, cuối cùng cũng khiến anh im lặng.
Cô nhắm mắt, hiếm hoi hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra. Trước đây, Trương Lạc Lạc từng kể về những đêm nồng nàn ba lần cực kh0ái với chồng cũ Bạch Dương. Lục Mạn Mạn thì có một bạn trai cũ như mãnh hổ, một đêm ba bốn lần là bình thường. Khi đó, Tư Minh Minh chỉ thấy khó mà tưởng tượng, cũng không hiểu nổi.
Giờ thì cô hiểu rồi. Từng đợt từng đợt cuốn lấy, quả thật là kỳ diệu. Quay sang nhìn Tô Cảnh Thu, cô nghĩ nếu một ngày nào đó họ chia tay, có lẽ cô sẽ nhớ anh.
Sáng hôm sau, khi cô ra ngoài, Tô Cảnh Thu vẫn ngái ngủ, nói với cô: "Cố lên nhé."
"Cố lên gì chứ?" cô hỏi.
"Chẳng phải em gặp rắc rối sao?"
Hóa ra anh đã thấy. Dù chưa từng làm việc trong công ty, nhưng Tô Cảnh Thu cũng là một ông chủ nhỏ. Việc nội bộ kiểm tra chắc chắn không phải chuyện tốt. Anh còn an ủi cô: "Không sao đâu. Nếu em bị vào tù, anh sẽ mang bít tết mà em thích đến thăm."
Tư Minh Minh một chân đã bước ra cửa, lại quay đầu, nghiêm túc nói với anh: "Nếu anh vào tù, em sẽ không đi thăm anh."
"Tại sao?"
"Vì em không yêu những người có vấn đề về đạo đức."
Tình yêu rất quan trọng, nhưng nguyên tắc đạo đức còn quan trọng hơn. Tư Minh Minh chân thành bày tỏ suy nghĩ của mình, nhưng lại bỏ qua rằng, trong nhiều trường hợp, con người ta chỉ hành động theo cảm xúc, chứ không phải đạo đức.
Câu nói như gáo nước lạnh này khiến Tô Cảnh Thu bừng tỉnh. Anh có chút giận, giận vì trong lòng Tư Minh Minh, tình yêu chẳng có chút giá trị nào, anh cũng chẳng đáng kể gì.
"Được thôi, em có thể nhẫn tâm, máu lạnh. Nhưng anh thì không." Tô Cảnh Thu nói: "Nếu em vào tù, anh nhất định sẽ đi thăm em."
"Không chỉ thăm em, anh còn kể cho em nghe về vợ mới của anh, con của anh, và sự nghiệp thăng hoa của anh nữa…"
Tư Minh Minh không đáp, quay người đi thẳng.
Tô Cảnh Thu đã nói quá lời. Sau bao năm lăn lộn trong thương trường, trừ khi là chuyện liên quan đến mạng sống, chẳng gì có thể đánh gục được Tư Minh Minh. Cô vẫn bước vào văn phòng như một nữ hoàng, mở cửa phòng, giữa ánh mắt tò mò của mọi người, thong thả cởi áo khoác, ngồi xuống ghế, rồi gọi cho thư ký để xác nhận lịch trình trong ngày. Cuộc nói chuyện với bộ phận nội kiểm được sắp xếp vào buổi chiều. Còn buổi sáng, cô phải tham gia cuộc họp chiến lược với công ty Hồ Nhuận Kỳ.
Trong cuộc họp, không biết Hồ Nhuận Kỳ nghe được tin từ đâu, liền hỏi han: "Gặp rắc rối rồi sao? Cần tôi giúp không?"
"Không cần."
"Bị đuổi thì tôi giúp em nộp đơn xin việc." Anh ta trêu chọc.
"Cảm ơn." Tư Minh Minh đáp lời.
Buổi trưa, trong thang máy, cô tình cờ gặp một đồng nghiệp đang mang thai.
Cô ấy đã đến giai đoạn giữa của thai kỳ, người trông béo hơn một chút, trên má xuất hiện vài đốm tàn nhang nhỏ. Gặp Tư Minh Minh, cô ấy chủ động chào hỏi: "Chào sếp Minh ạ."
"Gần đây ổn không?" Tư Minh Minh hỏi: "Có cảm thấy mệt mỏi không?"
Cô ấy lắc đầu: "Cũng ổn, mọi người đều rất quan t@m đến em, đặc biệt là người hướng dẫn. Cô ấy đã giúp em chia sẻ rất nhiều công việc."
Người cô ấy nhắc đến chính là Trịnh Lương. Sau khi đồng nghiệp này được chuyển lên chính thức, Trịnh Lương vẫn đảm nhận vai trò hướng dẫn cho cô ấy. Vì tình trạng đặc biệt của thai kỳ, Trịnh Lương đã gánh vác phần lớn công việc của cô ấy. Đôi khi Tư Minh Minh làm thêm giờ, đi qua bàn làm việc của Trịnh Lương vào khoảng 11-12 giờ khuya, vẫn thấy cô ấy cặm cụi làm việc.
Trịnh Lương là một người chăm chỉ và tận tâm.
Thang máy dần vắng người, cuối cùng chỉ còn lại Tư Minh Minh và cô đồng nghiệp mang thai. Cô đồng nghiệp đột nhiên nói: "Sau khi ở lại công ty, em đã tiếp tục kiểm tra lại vấn đề về dữ liệu người dùng bị rò rỉ, hiện tại bản vá đã được cập nhật. Có lẽ vấn đề đã được xử lý xong."
"Nhưng?" Tư Minh Minh nhìn ra vẻ khó xử trên mặt cô ấy, nên hỏi thẳng.
"Nhưng trước đó, liệu có dữ liệu nào đã bị rò rỉ không, mọi người đều không thể chắc chắn."
Tư Minh Minh hiểu ra vấn đề: Có khả năng trong khoảng thời gian trước khi bản vá được cập nhật, dữ liệu đã bị rò rỉ. Cô an ủi: "Việc này em làm rất tốt rồi. Ngay khi phát hiện, em đã nêu ra vấn đề trong cuộc họp bộ phận, góp phần cảnh báo mọi người. Những việc khác không liên quan đến em nữa."
"Nhưng lại liên quan đến Trịnh Lương. Cô ấy đã được mời đi hỗ trợ điều tra."
"Trịnh Lương có từng tỏ ra lo lắng không?" Tư Minh Minh hỏi.
Cô ấy gật đầu: "Cô ấy rất lo, mấy ngày trước còn giao lại công việc cho em, cứ như xác định mình phải chịu trách nhiệm vậy."
"Em nghĩ sao?" Tư Minh Minh tiếp tục hỏi.
Cửa thang máy mở ra, hai người ngừng nói chuyện. Có thêm người bước vào đứng giữa họ, rồi ngày càng đông hơn.
Tư Minh Minh vốn không nên hỏi quá nhiều về chuyện của Trịnh Lương, vì cô vốn không quen biết gì với Trịnh Lương. Nếu không phải vì Tô Cảnh Thu, có lẽ trong công ty này, sự giao tiếp giữa cô và Trịnh Lương chỉ giới hạn ở một vài quy trình phê duyệt liên quan đến nhân sự. Nhưng hiện tại, việc này rất quan trọng, nó có thể sẽ thay đổi quỹ đạo sự nghiệp của người khác.
Về văn phòng, Tư Minh Minh gọi vào số riêng của cô nhân viên mang thai. Có vẻ cô ấy không ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi: "Em nghe thấy một đồng nghiệp gọi điện, bảo công ty đó phải khẳng định rằng vụ này không liên quan gì đến sếp Trần Minh."
Tư Minh Minh cúp máy.
Cô không thể biết toàn bộ sự thật, nhưng ít nhất đã nắm được phần nào mấu chốt của sự việc.
Buổi chiều, cuộc trò chuyện với bộ phận nội kiểm nghiêm trọng hơn cô tưởng.
Cô được mời vào một "phòng kín", trong đó có thiết bị ghi hình, và hơn ba đồng nghiệp tham gia, bao gồm một người cấp cao hơn cô tới ba bậc.
Ban đầu, họ đặt câu hỏi xoay quanh vấn đề nhân sự của phòng Trần Minh, xen kẽ nhắc đến những sự việc xảy ra khi cô thực tập tại đây, cũng như việc Trần Minh từng cố gắng bảo vệ cô để được chuyển lên chính thức. Tư Minh Minh trả lời từng câu một.
Cuối cùng, họ chuyển đến chủ đề vụ rò rỉ dữ liệu người dùng, trực tiếp hỏi: "Theo những gì chúng tôi biết, cô đã từng có hiểu biết sơ bộ về vấn đề này khi xử lý việc chuyển lên chính thức của nhân viên đó, nhưng lại không ghi chép chi tiết trong báo cáo công việc. Tại sao?"
"Thế nào mới được coi là chi tiết?" Tư Minh Minh hỏi lại.
"Những vấn đề đặc biệt cần được trình bày để công ty nắm rõ." Người đó tiếp tục: "Tôi hỏi thẳng nhé, có phải cô và Trần Minh từng đạt được thỏa thuận riêng nào đó ngoài công việc không? Căn cứ vào mối quan hệ của hai người trước đây, liệu cô đã không báo cáo đặc biệt về việc này?"
Tư Minh Minh gật đầu, hoàn toàn đồng tình với cách nhìn nhận của bộ phận nội kiểm. Bề ngoài, hành động của cô thật sự khiến người khác nghĩ rằng cô đang bao che.
Không có ý định biện minh, cô nói: "Giờ tôi xin trình bày lại toàn bộ quá trình tôi xử lý vụ việc này."
Cô bắt đầu từ khi nhận được hồ sơ chuyển chính thức của nhân viên kia, lần lượt đưa ra bằng chứng.
Các đồng nghiệp nội kiểm không ngừng đặt câu hỏi, lặp đi lặp lại để xác nhận lời cô với các chứng cứ ghi âm và văn bản.
Cuối cùng, Tư Minh Minh nói: "Tôi thừa nhận mình đã không hoàn toàn chuyên nghiệp trong việc này. Là một quản lý bộ phận, tôi không lường trước được hậu quả mà việc này có thể mang lại cho công ty, cũng không kịp thời truyền đạt đầy đủ, khiến công ty rơi vào tình thế bị động. Đây là lỗi nghiêm trọng của tôi. Tôi sẵn sàng chấp nhận bất kỳ quyết định xử lý nào từ phía công ty."
Mỗi lời cô nói đều là sự thật. Trong sự cố lần này, cô thật sự đã thiếu sót. Dù đã ghi nhận trong hệ thống, nhưng cô không đưa ra cảnh báo. Có thể vì tình cảm cá nhân hoặc các yếu tố khác, sự chuyên nghiệp của cô đã không được đảm bảo.
Khi cô dứt lời, trưởng nhóm nội kiểm bất ngờ nghiêng người về phía điện thoại và nói: "Chúng tôi đã trao đổi xong, các vị còn câu hỏi nào không?"
Lúc này Tư Minh Minh mới biết, hóa ra còn có người tham gia từ xa, nhưng cô hoàn toàn không hay biết đó là ai. Trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Cuộc trò chuyện kéo dài đến tận 10 giờ tối. Khi bước ra khỏi "phòng kín", cô đói lả và mệt mỏi vô cùng. Thư ký vẫn đợi bên ngoài, nói với cô: "Chồng chị có gọi vào mấy lần."
"Cảm ơn, tôi biết rồi."
Mở điện thoại, cô thấy Tô Cảnh Thu gửi cho mình bảy, tám tin nhắn. Hai tin cuối là một bức ảnh chụp tòa nhà văn phòng của cô và dòng nhắn: "Xong thì xuống đi, cùng về nhà nhé."
Chưa từng có ai chờ Tư Minh Minh về nhà sau một "trận chiến" như vậy. Nhìn hai tin nhắn, cô ngẩn người hồi lâu, rồi nghĩ đến cuộc đối thoại giữa hai người buổi sáng. Cảm giác trong lòng lúc này thật khó diễn tả.
Khoác áo khoác, cô xuống tầng, thấy Tô Cảnh Thu không ngại lạnh dựa vào xe, thấy cô liền vẫy tay từ xa, sợ cô không nhìn thấy anh.
Cô bước đến, anh chủ động mở cửa xe cho cô, nói: "Đi thôi, về nhà nào!"
Tư Minh Minh bước lên xe.
Cô không nói với Tô Cảnh Thu cuộc kiểm tra nội bộ hôm nay có liên quan đến Trịnh Lương, cũng không kể có lẽ ở một khoảnh khắc nào đó khi xử lý việc này, cô đã mất tập trung vì một số lý do. Cô không nói bất kỳ lời nào trách móc anh. Chỉ là trong lòng cảm thấy bản thân thật sự chưa đủ chuyên nghiệp.
Khi dừng đèn đỏ, Tô Cảnh Thu bỗng nắm lấy tay cô, cảm thán: "Lạnh thật đấy!" Rồi anh vừa xoa, vừa bóp, vừa chà tay cô. Anh cũng chẳng nhắc đến chuyện kiểm tra nội bộ, chỉ để cả hai cùng nghe một kênh radio kỳ lạ cho đến khi về nhà.
Về đến nhà, Tư Minh Minh nhìn thấy trên bàn có rau xanh và thịt bò đã được rửa sạch, bên cạnh là một nồi nước trong. Trong chiếc bát nhỏ đã sẵn sàng một phần nước chấm nhạt vị.
"Ăn đi." Tô Cảnh Thu nói: "Nhà chúng ta không có lý nào để bụng đói mà sống qua ngày."
Tư Minh Minh nhìn bàn ăn, rồi lại nhìn anh, chợt nhận ra trái tim lạnh lẽo của mình như vừa được một cơn gió ấm áp thổi qua. Trong đêm đông lạnh giá này, cô thật sự cảm nhận được hơi ấm của gia đình.
Đây vốn là người chồng mà cô lựa chọn một cách ngẫu hứng, gia đình mà cô lập nên một cách hời hợt. Trước đây, cô chẳng kỳ vọng gì cả, không mong nó đơm hoa kết trái, không mong nó đi được xa, cũng chẳng mong nó đáng để nhớ về.
Cô không kỳ vọng điều gì, nhưng lạ thay, dường như đang có một tia hy vọng mơ hồ nào đó len lỏi trong lòng cô, rằng mình có thể có được tất cả.
"Cảm ơn anh, Tô Cảnh Thu." Cô nói: "Anh thật sự rất chu đáo, trừ món thịt bò này. Ăn giờ này chắc chắn khó tiêu lắm."
"Im lặng đi, Tư Minh Minh!" Tô Cảnh Thu nói: "Không biết có bao nhiêu người thèm muốn chồng em đấy! Thế mà em còn kén cá chọn canh! Đúng là không biết điều!"