Mùa hè năm ấy oi bức đến nghẹt thở. Dự báo thời tiết nói rằng đó là mùa hè nóng nhất trong 30 năm qua. Tư Minh Minh vừa ra khỏi cổng trường thì nhìn thấy một người phụ nữ đứng đó, đang ngó nghiêng vào trong trường.
Tại sao Tư Minh Minh lại chú ý đến người phụ nữ ấy? Bởi vì bà ấy mặc một chiếc váy vải lanh xanh đậm, kiểu cổ chéo cài cúc, tóc búi tròn cao, hai bên tai buông lơi vài lọn tóc ngắn. Người phụ nữ gầy gò, làn da trắng mịn, dưới ánh nắng gay gắt lại tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng kỳ lạ. Suốt cả đời này, Tư Minh Minh chỉ gặp ba người mang khí chất như vậy: Diệp Kinh Thu, bố của Diệp Kinh Thu, và người phụ nữ trước mặt. Cô đoán đó là người mẹ trong truyền thuyết của Diệp Kinh Thu.
Ngày hôm đó, kỳ thi đại học đã kết thúc được một thời gian, Tư Minh Minh quay lại trường để lấy đồ mình để quên trong lớp. Đối với những người mang khí chất thế này, Tư Minh Minh có một nỗi sợ hãi mơ hồ, nên định vòng đường khác mà đi. Dáng vẻ rón rén của cô thật buồn cười, đi được vài bước lại nghĩ: mình sợ cái gì chứ? Người phụ nữ đó đâu có quen mình, mà cô cũng đâu có quen bà ta!
"Cháu ơi, Tư Minh Minh." Người phụ nữ lên tiếng gọi. Tư Minh Minh quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của bà ấy.
Toi rồi! Tư Minh Minh thầm nghĩ: Sao bà ấy biết mình là ai?
Cô quay lại, ánh mắt căng thẳng đầy cảnh giác nhìn người phụ nữ, sợ rằng bà ấy cũng giống như Diệp Kinh Thu, đột nhiên nói ra những điều khó tin. Nhưng không, bà ấy chỉ bước lên một bước, nhẹ giọng hỏi: "Cháu có gặp Diệp Kinh Thu không?"
"Dạ?" Tư Minh Minh ngạc nhiên. Kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học đã trôi qua gần một nửa, cả mùa hè này cô chỉ chăm chỉ ở nhà ngủ. Ngoài Lục Mạn Mạn và Trương Lạc Lạc, cô chẳng gặp ai, càng không nói đến Diệp Kinh Thu.
"Diệp Kinh Thu, cháu gặp nó chưa? Có biết nó ở đâu không?"
Tư Minh Minh lắc đầu.
Người phụ nữ nói tiếp: "Cô là mẹ của nó. Lần này về đây là muốn gặp nó, nhưng nó không có ở nhà. Những nơi nó có thể đến, cô đều đã tìm rồi, nhưng chẳng thấy đâu cả."
Tư Minh Minh thầm nghĩ: Vậy sao không bói thử xem? Nhà mấy người chẳng phải toàn thầy bói hay sao? Sao giờ lại phải đi tìm khắp nơi thế này!
"Cô ơi, cháu chưa gặp Diệp Kinh Thu. Hay là cô vào trong hỏi thầy cô giáo xem? Lúc trước thầy cô tịch thu đồ của mọi người, gần đây mới thông báo đến lấy lại. Có khi bạn ấy cũng đến lấy đồ bị tịch thu."
"Nó không đến. Cô đợi nửa ngày rồi." Người phụ nữ lắc đầu, lấy từ túi vải ra một lá thư, đưa vào tay Tư Minh Minh.
Tư Minh Minh theo phản xạ né tránh, nhưng bị bà ấy giữ lấy cổ tay: "Nhờ cháu, khi nào gặp Diệp Kinh Thu thì đưa lá thư này cho nó."
"Nhưng mà cháu không gặp bạn ấy đâu." Thiếu nữ Tư Minh Minh cảm thấy như thể mình vừa nhận lấy một củ khoai nóng bỏng tay, cố gắng rụt tay lại, muốn trả lại bức thư cho mẹ của Diệp Kinh Thu.
"Cháu sẽ gặp nó thôi. Nó sẽ đến tìm cháu." Người phụ nữ nói xong thì quay người bỏ đi.
Thiếu nữ Tư Minh Minh thậm chí không kịp nghĩ: Vì sao mẹ của Diệp Kinh Thu lại xuất hiện ở cổng trường và nhận ra cô một cách chính xác như vậy? Vì sao bà ấy lại giao lá thư này cho mình? Rốt cuộc bà đi đâu, còn Diệp Kinh Thu thì sao?
Đúng vậy, Diệp Kinh Thu đã biến mất.
Tư Minh Minh từng đến đạo quán phía sau trường, nơi ở của Diệp Kinh Thu để tìm. Căn nhà không khóa cửa, bên trong chẳng có ai. Lần đầu tiên cô nhìn thấy nhà của Diệp Kinh Thu, anh ta có một chiếc bàn học rất đẹp, trên đó chất đầy sách về Kinh Dịch, Bát Quái, và cả một con rùa đã chết, khô quắt, với đôi mắt trống rỗng; trong nhà còn có mùi nhang khói.
Cô cũng đi đến rất nhiều nơi anh ta có thể xuất hiện, nhưng đều không thấy bóng dáng.
Thầy giáo nói anh ta cũng thi đậu một trường đại học rất tốt, nhưng lại học ở Thượng Hải. Nghe nói anh ta đã đến trường nhập học đúng hạn. Tư Minh Minh nhờ nhiều người dò hỏi, nhưng không ai nghe nói về người này.
Chàng trai tên Diệp Kinh Thu cứ thế mà biến mất.
Vào mùa thu năm đó, không nhịn được nữa, Tư Minh Minh mở lá thư, đọc từng chữ từng câu, nước mắt không kìm được mà rơi lã chã.
"Xin lỗi, em chỉ có thể nói đến đây thôi, không thể kể nội dung lá thư đó cho anh được." Tư Minh Minh nói qua điện thoại: "Tô Cảnh Thu, em rất vui vì anh đã trở thành người em có thể chia sẻ bí mật. Cảm ơn anh, Tô Cảnh Thu. Anh thật sự là một người rất, rất tốt. Được quen biết anh là may mắn của em."
"Không có báo đáp, chỉ nói lời cảm ơn suông. Đúng là kiểu của em mà." Tô Cảnh Thu bắt đầu được đà làm tới.
"Được, về rồi sẽ báo đáp anh."
Chuyến hành trình lần này đối với Tô Cảnh Thu thật đặc biệt. Anh là kiểu người như thế: thích ai là bất chấp tất cả, muốn dùng ngọn lửa ấy đốt cháy tất cả vì người đó. Nhưng khi đắc ý kể lại chuyện này với mẹ mình - Vương Khánh Phương, anh lại nhìn thấy bà ấy nhíu mày.
Bà ấy trừng mắt nhìn anh, định mắng cho cậu con trai ngốc nghếch một trận. Đời bà ấy chưa từng thấy người đàn ông nào tự đi tìm tình địch cho mình. Nơi đó xa như thế, anh bảo đi là đi, mặc kệ việc kinh doanh, biến mất mấy ngày liền.
Bà ấy chỉ cảm thấy: Con trai mình yêu một người hết lòng là chuyện tốt, nhưng vứt bỏ tất cả công việc của mình, dốc hết vào chuyện tình cảm lại là điều không hay.
"Con nghĩ Minh Minh sẽ thích một người đàn ông không có chí tiến thủ à?" Mẹ hỏi anh.
"Sao con không có chí tiến thủ? Tiệm của con đâu phải làm ăn không tốt!" Tô Cảnh Thu không phục.
"Được, tốt, tốt lắm!" Vương Khánh Phương tức giận gõ đầu anh: "Sao mẹ lại sinh ra đứa con cứng đầu như con cơ chứ! Không có sức hút gì cả, hiểu không? Không có sức hút!"
"Con không quan tâm sức hút hay không!"
"Cút! Cút ngay!" Người phụ nữ lớn tuổi đỡ trán, đuổi Tô Cảnh Thu ra khỏi phòng mình. Bà ấy muốn dạy anh vài điều, nhưng anh không chịu nghe. Thôi kệ nó đi!
Tô Cảnh Thu ra khỏi phòng nhưng vẫn không nghĩ thông, lại mở cửa đi vào, ngồi xuống trước mặt mẹ, hỏi: "Sao lại không có sức hút?"
"Con như cục kẹo cao su ấy, mà đòi có sức hút? Người ta chỉ thấy phiền thôi! Nhưng chuyện đó còn chưa phải lớn nhất, con phải xử lý tốt chuyện của mình trước, rồi mới nghĩ đến chuyện khác, hiểu chưa? Nếu bản thân con cái gì cũng thua kém người khác, người ta lấy lý do gì để thích con? Thích con vì nghèo, vì không có tương lai, vì chỉ biết cắm đầu à?" Lời của Vương Khánh Phương cố ý cay nghiệt, vì bà ấy biết nếu không nói nặng lời, rất khó thuyết phục được Tô Cảnh Thu.
Tô Cảnh Thu thật sự bắt đầu suy nghĩ. Anh không hiểu lắm. Yêu đương chẳng phải là hết lòng, coi chuyện của người kia như chuyện của mình sao? Anh đặt Tư Minh Minh trong tim, chuyện cô không làm được thì anh làm giúp, chẳng phải điều này rất bình thường sao!
Vương Khánh Phương cảm thấy đây chỉ là khởi đầu. Khi một người, dù là nam hay nữ, bắt đầu đánh mất nguyên tắc và bản thân mình vì người khác, đó cũng chính là lúc sức hút của họ dần biến mất. Bản thân bà ấy còn không thích một người đàn ông như vậy, huống chi là một người có tư duy độc lập như Tư Minh Minh!
"Phải kiêu ngạo lên." Vương Khánh Phương nói với Tô Cảnh Thu: "Yêu vợ hết lòng là đúng, nhưng đừng quỳ gối vì yêu."
Tình yêu giữa vợ chồng cần sự bình đẳng, nếu không, mối quan hệ này sớm muộn cũng sẽ mất cân bằng.
"Để con suy nghĩ kỹ lại." Tô Cảnh Thu đáp.
"Đúng, suy nghĩ kỹ vào!"
Tô Cảnh Thu đứng lên: "Được rồi, Tư Minh Minh đi công tác sắp về rồi, con đi đón cô ấy trước, đón xong rồi nghĩ tiếp."
Nghe xong, Vương Khánh Phương biết mình nói không ăn thua, ném ngay một cái gối ôm vào người anh, đuổi anh đi, nói rằng nhìn thấy anh là bực.
Tuy Tô Cảnh Thu không tin lời mẹ, nhưng cũng muốn thử. Anh nghĩ: tình yêu thì làm sao phải phân cao thấp? Tình yêu chính là yêu hết mình, yêu toàn tâm toàn ý, không lẽ còn phải giấu giếm hay tỏ ra cao thượng?
Vì vậy, khi gặp lại Tư Minh Minh ở sân bay, anh cố tình làm mặt lạnh, không nói lời nào. Tư Minh Minh hỏi anh bị sao, anh chỉ đáp: "Tự mà nghĩ đi!"
Tư Minh Minh thật sự suy nghĩ nghiêm túc. Trong chuyến công tác lần này, cô đã báo cáo mọi việc với anh đầy đủ, điểm tuyệt đối; anh đi Quảng Tây, cô cũng chân thành cảm ơn, lại thêm điểm tuyệt đối; cô còn mang quà về cho anh (thật ra là quà công ty phát), vậy là 101 điểm. Vậy mà anh vẫn giận, rốt cuộc là vì điều gì?
"Em tự thấy mình đã làm rất tốt, không có gì sai cả." Tư Minh Minh tự tin nói.
"Đúng, đúng! Em chẳng sai gì hết!" Tô Cảnh Thu suýt nữa thì bật cười, nhưng lại cố nhịn, sợ cô gặng hỏi tiếp, đành thả lại một câu: "Tự mà nghĩ đi!"
Anh cố tình giữ giọng điệu như vậy, trong lòng lại tự khen mình: "Diễn xuất của mình cũng được đấy!"
Tư Minh Minh nghĩ mãi không ra, cũng chẳng muốn nghĩ nữa. Nhưng vẻ mặt khó chịu của anh khiến cô cũng im lặng, không nói thêm gì. Về đến nhà, cô nói thẳng: "Em tự suy nghĩ!" rồi vào phòng.
Không quan tâm nữa.
"Vậy nghĩ xong thì nói với anh." Tô Cảnh Thu đứng ngoài cửa nói.
Cô thầm nghĩ: Nói cái đầu anh ấy chứ! Đều là người lớn cả rồi, không vui thì nói rõ ra, ai lại bảo người khác tự nghĩ? Có nghĩ cũng chẳng ra! Với lối tư duy của mình, những lúc như thế này thì quyết định: làm ngơ.
Cô tắm rửa, sau đó đeo tai nghe chống ồn, nằm trên giường đọc sách, phớt lờ mọi âm thanh bên ngoài. Cho dù có nghe thấy thì cũng bị cô loại bỏ.
Chờ mãi không thấy cô phản ứng, Tô Cảnh Thu gõ cửa: "Em nghĩ xong chưa?"
Bên trong vẫn yên ắng.
Thật ra, Tư Minh Minh đọc sách đến mê mẩn, quên béng anh ở ngoài cửa. Tô Cảnh Thu vốn chỉ định đùa, thấy cô chẳng phản ứng, bèn lấy chìa khóa dự phòng mở cửa vào. Cô ngẩng lên nhìn anh một cái, sau đó chậm rãi quay đi, không thèm để ý.
Anh bước tới ôm cô từ phía sau, cô nắm tay anh, gỡ ra. Anh lại ôm, cô lại gỡ. Cuối cùng, anh giở trò vô lại: "Anh không quan tâm, anh cứ muốn ôm!"
"Nhưng anh đang giận." Cô nói.
"Anh đùa em thôi mà."
"Em không tin. Anh thật sự đang giận. Rốt cuộc là vì chuyện gì?" Cô nghiêm túc hỏi.
Tô Cảnh Thu rơi vào thế bí, giờ phải nghĩ ra lý do tại sao giận, không thì tối nay tiêu đời. Anh hiểu ra lời mẹ mình có vấn đề, mới thử chút xíu đã thấy không ổn. Nghĩ nát óc, cuối cùng cũng bịa ra một lý do: "Em đi công tác mà không mua quà cho anh, trong lòng em không có anh."
Nghe vậy, Tư Minh Minh xuống giường, lấy một hộp quà từ vali ra, trên đó in logo công ty cô.
"Đây là gì?" Anh hỏi.
"Là… quà mừng năm mới sắp tới."
"Quà công ty phát à?"
"Đúng vậy."
Cô mượn hoa dâng Phật thật khéo. Anh mở ra xem, bên trong là găng tay và tất lông mềm mại, dễ thương. Nghĩ tới cảnh mình mặc chúng đi quán bar, chắc mấy người bạn sẽ cười chết mất.
"Anh thử xem?" Mắt cô lóe lên tia tinh quái, định "trả đũa" màn giận dỗi giả vờ của anh.
"Anh không thử. Đánh chết anh cũng không đeo thứ này."
"Anh không thử tức là không thích." Cô giả vờ buồn: "Sau này không dám tặng quà cho anh nữa."
Anh ngẩn ra, đành cầm đôi găng tay lên, miễn cưỡng đeo vào. Cái quái gì thế này? Anh thầm rủa, nhưng vẫn cố giả vờ tạo dáng như một chú thỏ dễ thương. Cả hai đều thấy ngượng, anh tháo găng ra ném thật xa.
Tư Minh Minh cười đến ngã người xuống giường. Anh đè lên cô, cù vào lòng bàn chân: "Tư Minh Minh, em thật xấu xa!"
Cô vừa cười vừa né, nhưng làm sao thoát nổi sức mạnh của anh. Bị cù một lúc, cô phát cáu, đỏ mặt hét lên: "Tô Cảnh Thu! Anh dừng lại ngay!"
Tô Cảnh Thu dừng lại luôn, nghiêm túc hỏi: "Cù vào chân cũng không được à? Cả chân cũng là vùng cấm của Tư Minh Minh sao?"
"Thế còn thế này?" Anh nắm lấy cổ chân cô, nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn chân. Cảm giác tê dại khiến cô im bặt. Nhìn biểu cảm bối rối của cô, anh cười nói: "Ồ, không cù được, nhưng hôn thì được à?" rồi lại hôn thêm một cái.
Cô ngoan ngoãn lặng im, ngơ ngác nhìn anh. Liệu những hành động thân mật giữa người với người có thể phá vỡ bao nhiêu rào cản? Cô cảm thấy bối rối.
Anh lại nắm cổ chân cô, kéo nhẹ để cô đối diện với mình, rồi cúi xuống.
Cô quay mặt đi, nhưng bị anh giữ cằm xoay lại.
"Tư Minh Minh, không phải em nói sẽ báo đáp anh à?"
"Em đâu có nói."
"Nhưng em bảo sẽ cảm ơn anh."
"Vậy cảm ơn thế nào?"
"Nói là em yêu anh." Anh nói.
"Em yêu anh." Tư Minh Minh đáp vô cảm: "Nhưng Tô Cảnh Thu, có chuyện này em nghĩ cần nói với anh. Trịnh Lương gặp rắc rối rồi, sếp của cô ấy đang bị gọi lên để nói chuyện."
Động tác của anh khựng lại, cô nghiêm túc nhìn anh: "Chuyện này không lớn không nhỏ, em không muốn nghe từ miệng người khác rồi để anh hiểu lầm em."
Tư Minh Minh dùng ngón tay chọc vào tay anh: "Bây giờ, anh còn cần em báo đáp nữa không?"