• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Minh Minh nhìn Hồ Nhuận Kỳ. Anh ta đâu phải kẻ thù, hơn nữa còn phải hợp tác, nên cô vẫn giữ phép lịch sự. Nhưng khi Hồ Nhuận Kỳ đưa tay vào cặp tài liệu, Tư Minh Minh liền nói: "Đừng lấy quà, phong bì, cũng đừng rút máy tính ra."

Hồ Nhuận Kỳ bị cô làm như đối mặt với kẻ thù mà bật cười, lấy ra một điếu thuốc điện tử. Thật ra anh ta không nghiện thuốc, chỉ thỉnh thoảng hít vài hơi khi căng thẳng.

"Tôi hút một hơi được chứ?" Anh ta hỏi Tư Minh Minh.

"Xin lỗi, thưa anh. Ở đây là nhà hàng cấm hút thuốc." Đào Đào bưng nước chanh đến, nhắc nhở Hồ Nhuận Kỳ.

"Cấm thuốc? Kể cả thuốc điện tử?" Hồ Nhuận Kỳ ngạc nhiên hỏi lại.

"Vâng, toàn bộ nhà hàng ở Bắc Kinh đều cấm hút thuốc, kể cả thuốc điện tử." Đào Đào chỉ tay về bảng thông báo trên tường, ý bảo anh ta xem. Hồ Nhuận Kỳ chỉ tay ra cửa, nơi có người đang hút thuốc, ý muốn hỏi sao lại không nhắc nhở họ. Đào Đào thản nhiên đáp: "Tôi sẽ nhắc ngay bây giờ."

Tư Minh Minh quan sát Đào Đào với vẻ ngờ vực. Cô rất ấn tượng với cậu quản lý nhà hàng này. Với vẻ ngoài nổi bật, mỗi lần gặp cô, cậu ta như gặp ma, còn phục vụ nước chanh cũng do dự mãi, sợ cô ra mặt. Dĩ nhiên, cậu ta cũng hóng hớt vô cùng, mỗi khi cô xuất hiện ở nhà hàng, ánh mắt như muốn soi thấu cô. Đôi lúc cậu ta còn nịnh nọt, dù sao cô cũng là "bà chủ" của cậu ta, có lẽ lo cô "thổi gió bên tai" ông chủ.

"Không cho hút thuốc, hay lắm." Tư Minh Minh thầm nghĩ: "Nhưng nếu không tỏ ra nhằm vào đối tượng quá thì còn tốt hơn." Cô giả vờ vô tình liếc nhìn Tô Cảnh Thu đang đứng ở quầy bếp, tay lật miếng bò bít tết với dáng vẻ như đang tham gia cuộc chiến chính trị. Tiếng mỡ bắn "xèo xèo" khiến cô lo lắng không biết lửa có thiêu rụi hết lông tay của anh không.

Kỳ lạ thay, trong đám đông ở nhà hàng, dường như anh cảm nhận được ánh mắt của cô. Ngẩng đầu lên, anh trừng mắt nhìn cô, ra hiệu bảo cô tự biết điều.

Hồ Nhuận Kỳ bị Đào Đào "cấm hút thuốc", đành cất thuốc điện tử vào cặp tài liệu, quay sang nói với Tư Minh Minh: "Em sợ giao tiếp qua lại với tôi đến vậy à?"

"Tôi không sợ. Anh giao tiếp qua lại, tôi sẽ tố giác anh ngay." Tư Minh Minh đáp: "Ở vị trí của tôi, phải cẩn thận với sói dữ, hổ báo."

"Cẩn thận kiểu gì?" Hồ Nhuận Kỳ hỏi.

"Bạn đến thì có rượu ngon, kẻ địch đến thì có súng săn." Tư Minh Minh trêu đùa. Bởi vì có quan hệ thân quen với Hồ Nhuận Kỳ nên cô cũng cười qua lại.

Hồ Nhuận Kỳ thừa biết vị trí của cô nhạy cảm thế nào. Tất nhiên bây giờ phải cẩn thận dè dặt, nếu không những hoạt động liên tiếp sau này, e rằng cô bị mắng chửi đầu tiên. Anh ta cũng hiểu, Tư Minh Minh leo đến được ngày hôm nay là người chịu được mọi áp lực.

"Tôi hỏi anh một chuyện, anh có thể không trả lời." Tư Minh Minh nói thẳng. Thật ra, từ khi công ty quyết định đưa đội nhóm của Hồ Nhuận Kỳ vào đánh giá toàn bộ nghiệp vụ và nhân sự tuyến kinh doanh, cô đã linh cảm rằng sẽ có những thay đổi lớn. Theo đánh giá của cô, đây sẽ là một cuộc tái cấu trúc quy mô lớn, có thể dẫn đến giải thể một số đội nhóm hoặc dừng hoạt động của một vài sản phẩm.

Cô thật sự có một linh cảm mơ hồ rằng trong hai năm qua, mọi thứ đang thay đổi khác biệt. So với những năm trước, khi mà mọi thứ đều tập trung vào một mục tiêu kinh doanh duy nhất, thì giờ đây, các mục tiêu ngắn hạn thay đổi quá nhanh. Nhân viên dưới quyền của cô thường phải phối hợp với đội nhóm phân tích kinh doanh để làm các mô hình hiệu suất liên quan đến công việc. Mỗi lần làm lại đều có nghĩa là mục tiêu và kế hoạch hành động của đội nhóm đó lại thay đổi.

Khi làm việc, cô cũng từng nghĩ, tại sao dự án này lại rơi vào tay Hồ Nhuận Kỳ? Dù đã mất liên lạc sau khi anh ta ra nước ngoài, nhưng qua mạng lưới bạn bè chung, mọi người thường chia sẻ một số hoạt động. Tư Minh Minh biết đội của Hồ Nhuận Kỳ từng thực hiện thành công một cuộc chuyển đổi quy mô lớn ở Mỹ, bao gồm khảo sát thị trường, định vị sản phẩm, lập chu kỳ vận hành, và cuối cùng là cơ cấu lại nhân sự. Dự án điều đỉnh quy mô lớn đó đã làm chấn động trong ngành.

Vậy nên, việc Hồ Nhuận Kỳ nhận dự án này không phải là ngẫu nhiên.

"Em hỏi đi." Anh ta nói.

Nhưng cuối cùng, Tư Minh Minh thay đổi ý định. Không hỏi nữa. Khi đã có đáp án trong đầu và biết rằng không thể nhận được câu trả lời thật từ anh ta, cô thấy mọi lời nói chỉ khiến anh ta nghi ngờ thêm và gây rắc rối cho công việc của mình. Mà Tư Minh Minh biết rõ, mỗi bước tiếp theo cô sẽ là người đầu tiên được thông báo, nên chẳng cần vội vàng.

Trong nhà hàng có vài đồng nghiệp nhận ra cô, vẻ hóng hớt về cô cũng rất rõ rệt. Trong giây phút hiện tại, họ thấy cô đang ngồi với một người đàn ông lạ mặt ở nhà hàng của chồng, cảnh tượng thật kỳ lạ. Nhìn sang chồng của sếp Minh, anh đang nấu bò bít tết với lửa bốc lên ngùn ngụt, gân xanh nổi lên ở cổ. Dù không đến mức nghiến răng ken két, ai cũng nhận ra anh đang giận. Sếp Minh thực sự quá tài giỏi, hành động này đúng là như nhổ răng hùm. Mọi người thực sự rất tò mò về những tin đồn của sếp, trong lòng không khỏi suy suyển: Có lẽ cặp vợ chồng này là sự kết hợp vì lợi ích. Ai mà không có lợi ích trong hôn nhân chứ? Dù vì điều gì, tình cảm, tiền bạc, hay sự đồng hành, thì chắc chắn cũng có điều gì đó mong muốn. Vậy sếp Minh đang nhắm vào điều gì từ ông chủ nhà hàng?

Đào Đào quay về quầy, ghé tai Tô Cảnh Thu nói: "Sếp, thằng đó không bằng anh."

"Anh cần gì so với ếch bốn mắt!" Tô Cảnh Thu làu bàu: "Cậu đâu lạ gì cách anh cưới vợ, cô ấy ăn với ai anh cũng không quan tâm." Nói xong, anh liếc về phía Tư Minh Minh, tiếp tục: "Nhưng vấn đề là thằng đó trông không đáng tin, mặt nham hiểm."

Tô Cảnh Thu chọn bạn rất đơn giản: người nào anh thấy ưa nhìn thì chơi thân, như Cố Tuấn Xuyên và Cao Phái Văn. Nhưng người khiến anh không vừa mắt, nhất định có vấn đề. Như gã đang ngồi trước mặt Tư Minh Minh chẳng hạn.

Đeo kính thì đáng lẽ phải ra dáng nho nhã, nhưng ánh mắt sau cặp kính của anh ta thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng sắc bén, nhìn người cứ như đang soi thấu, khiến người ta không thoải mái. Anh ta nhìn Tư Minh Minh với thái độ trịch thượng, như thể sẵn sàng dạy đời, lên lớp cô bất cứ lúc nào. Vấn đề là, Tư Minh Minh lại cười với gã ngốc đó, nếu bình thường cô chắc chắn chẳng thèm nể mặt. Còn nói về cách ăn mặc: vest, cà vạt, đồng hồ hàng hiệu, trông đúng chuẩn một "tinh anh". Ngồi đó khoanh tay, cố tình để lộ chiếc đồng hồ chẳng phải rõ ràng là khoe khoang sao?

Tô Cảnh Thu dù có tiền, nhưng sống phóng khoáng. Nhìn kiểu người cố tình khoe đồng hồ, dù đi ngang qua, anh cũng phải thầm khinh thường một tiếng.

Cuối cùng, anh kết luận: Mắt Tư Minh Minh kém thật, cũng chỉ đến thế mà thôi. Từ đó, anh suy ra thêm một điều nữa: cái gã bạn thân thầy bói của cô Diệp Kinh Thu chắc cũng chẳng khá hơn, có khi còn không bằng cái tên "bốn mắt ếch" này!

May mà số đàn ông xuất hiện quanh Tư Minh Minh không nhiều, nếu không cũng phải chịu qua màn "thẩm định" của Tô Cảnh Thu, coi như thêm trò vui. Tuy nghĩ vậy, nhưng anh vẫn thi thoảng liếc nhìn về phía cô, tự nhủ: "Chồng em mời em đến nhà hàng, dành sẵn chỗ ngồi đặc biệt, không phải để em cười đùa với thằng đàn ông khác đâu. Biết điều thì mau đuổi cái gã ngốc đó đi!"

Cả buổi trưa bận rộn, giờ anh thấy mỏi lưng, liền nhắn tin cho cô: "Đuổi gã ngốc đi, anh muốn ăn cơm!"

Tư Minh Minh nhìn điện thoại, rồi lại nhìn về phía Tô Cảnh Thu và Hồ Nhuận Kỳ, cân nhắc cách mở lời. Hồ Nhuận Kỳ cũng tinh ý, chủ động hỏi: "Em đang chờ người à?"

Đúng vậy.

"Chờ ai? Đến rồi à?"

"Chờ chồng tôi. Đến rồi, đang nấu bò bít tết kìa!" Tư Minh Minh chỉ tay về phía Tô Cảnh Thu: "Thấy không? Người đẹp trai nhất, có hình xăm đầy tay ấy, chính là người hôm qua anh nói nghe giọng không thông minh lắm." Cô cố tình bĩu môi: "Tốt mọi mặt, chỉ mỗi tội là nóng tính."

Hồ Nhuận Kỳ hiểu ý nhắc khéo, bèn nhếch môi cười, xách cặp lên đứng dậy: "Mai gặp ở công ty nhé." Anh ta cố ý nhìn Tô Cảnh Thu và nói lớn: "Ngày nào cũng gặp!" Hành động này của anh ta rõ ràng nhằm chọc tức. Nhìn ông chồng của Tư Minh Minh giống như một kẻ nóng nảy thô lỗ, hoàn toàn không xứng với người "lạnh lùng" như Tư Minh Minh.

Trong mắt Hồ Nhuận Kỳ, hai chữ "lạnh lùng" chính là nhãn mác của Tư Minh Minh. Nếu phải gắn nhãn cho những người con gái mà anh ta từng gặp trong đời, thì nhãn mác đầu tiên của Tư Minh Minh là lạnh lùng. Có người trở nên lạnh lùng vì từng chịu tổn thương sâu sắc, nhưng có người bẩm sinh đã thiếu nhạy cảm với cảm xúc. Rõ ràng, Tư Minh Minh thuộc loại thứ hai.

Thấy Tô Cảnh Thu nhấc cái xẻng lên trừng mắt nhìn mình, Hồ Nhuận Kỳ hiểu ngay đối phương nghe thấy rồi. Anh ta cảm thấy cực kỳ sảng khoái, quay người bước đi. Đào Đào vội vàng cầm hóa đơn đuổi theo: "Anh ơi, anh còn chưa thanh toán!"

Hồ Nhuận Kỳ nghĩ thầm, nhà hàng này đúng là toàn người kỳ lạ. Không ai nói với ai câu nào, nhưng lại phối hợp ngầm rất nhịp nhàng. Anh ta lấy điện thoại ra quét mã thanh toán, sau đó ra ngoài cùng đồng nghiệp, vừa đi vừa nói: "Nhà hàng có đồ ăn lành mạnh mà các cậu đề cử, tôi thấy cũng bình thường."

Đừng bao giờ đánh giá cao những người đàn ông "tinh anh", lòng dạ họ nhỏ nhen không kém đầu kim đâu. Hồ Nhuận Kỳ vừa nghĩ vừa ngoái đầu lại, qua tấm kính trong suốt, nhìn thấy chồng của Tư Minh Minh đã ngồi đối diện cô. Gã đó trông nóng tính, dáng vẻ bất cần đời, lại thêm hình xăm kín tay, trông chẳng ra làm sao. Tư Minh Minh này, mắt nhìn người đúng là quá kém, chọn phải một gã nông cạn thế này.

Hồ Nhuận Kỳ nghĩ ngợi mãi rồi cũng rời đi, qua cả đường vẫn còn ngoái đầu lại nhìn. Thấy Tư Minh Minh đang đưa tay vuốt đầu Tô Cảnh Thu như thể đang dỗ dành một con chó.

Tô Cảnh Thu "xì" một tiếng, nhíu mày: "Ở nơi công cộng thì chú ý chút đi! Làm gì mà động tay động chân!"

Tư Minh Minh vốn định dỗ anh, nhưng nghe vậy thì đáp: "Được, được, được."

Đầu óc cô đang lơ mơ nghĩ chuyện khác, câu "được" lặp lại ba lần mà còn ngắt quãng. Tô Cảnh Thu cũng không để bụng, nhưng vẫn nói với cô: "Cái gã ếch bốn mắt kia trông thật khó ưa."

Tư Minh Minh bừng tỉnh: "Anh gọi anh ta là gì?"

"Ếch bốn mắt!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK