Đó là một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Tư Minh Minh không nhìn thấy Tô Cảnh Thu, cô mất đi cảm giác an toàn, hiếm khi hạ giọng cầu xin: "Tô Cảnh Thu, em sợ."
Tô Cảnh Thu chậm rãi, rất chậm rãi tiến vào. Ngón tay anh len vào giữa những sợi tóc của cô, cơ thể tiến tới an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ, cảm nhận anh đi."
Tư Minh Minh toát mồ hôi, đầu gục xuống gối, hai tay nắm chặt chiếc gối, nói đứt quãng: "Em muốn nhìn anh, Tô Cảnh Thu."
Tô Cảnh Thu giữ lấy cằm cô, nhẹ nhàng xoay đầu cô lại, cúi xuống hôn lên khóe môi, rồi môi cô, cuối cùng đưa lưỡi vào miệng cô. Anh nhìn thấy gương mặt cô đỏ bừng, đỏ đến tận cổ, cả người cô run rẩy không ngừng.
"Có sâu hơn trước không?" Anh cố tình dùng sức, phá vỡ từng tầng cản trở, đi sâu nhất có thể.
"Sâu quá." Cô gần như khóc: "Sâu quá."
"Thêm chút nữa được không?" Tô Cảnh Thu lại thêm lực, Tư Minh Minh hét lên một tiếng, lưỡi anh liền khuấy động trong miệng cô, lòng bàn tay giữ lấy cổ cô mảnh mai, ép lưng cô áp sát vào anh hơn.
Một tay còn lại của anh rời khỏi giường, cả hai cùng ngã vào chăn gối, Tư Minh Minh cảm nhận được ngón tay anh tách mở vùng mềm mại của cô, khẽ vuốt v3. Đối với cô, đó là sự tra tấn nhưng cũng mang đến một cảm giác kỳ lạ.
Khi cô còn đang cố thích nghi, Tô Cảnh Thu đột nhiên nhấc bổng cô lên. Tư Minh Minh hét lên một tiếng, quay đầu lại nhìn anh, cảm thấy thật kỳ quặc. Cô khẽ cầu xin: "Tô Cảnh Thu, đừng như thế."
Nhưng Tô Cảnh Thu như điếc, khi đã bước vào lĩnh vực của mình, anh liền trở thành kẻ thống trị. Những lời cầu xin của cô không còn tác dụng.
Đó là một thế giới hoàn toàn mới. Cô quay lưng lại với thế giới này, không thể nhìn thấy, nhưng tưởng tượng của cô lại nhiều hơn. Khi Tô Cảnh Thu ở phía sau, lúc thì như một con thú gầm gừ, lúc lại như chú nai thì thầm, âm điệu biến hóa như cách họ ở hai thời không khác nhau.
Tay cô mỏi nhừ, không còn sức để chống đỡ, cơ thể đổ gục xuống giường, nhưng anh mạnh mẽ giữ lấy cô, những tiếng va chạm vang lên thật lớn. Tư Minh Minh xấu hổ nhắm chặt mắt, mãi cho đến khi cô gần như mất ý thức cũng không mở ra.
Sau khi kết thúc, cả hai nằm đó, Tư Minh Minh hỏi anh: "Anh thích thế này sao?"
"Thế nào?"
"Thích từ phía sau?"
Tô Cảnh Thu có chút không tự nhiên, hỏi lại: "Nói thật được không?"
"Được. Anh cứ nói."
"Tư thế này rất nguyên thủy, kiểu như..."
Tô Cảnh Thu bỗng dưng không biết diễn đạt thế nào, cảm thấy hơi ngại. Đàn ông mà, đôi khi thích cảm giác kiểm soát. Tư thế này mang lại sự thỏa mãn tâm lý. Nhưng anh cũng lịch sự hỏi ngược lại: "Thế còn em, em thấy thế nào?"
"Sâu hơn, có hơi không chắc chắn."
"Thoải mái không?"
Tư Minh Minh khẽ ậm ừ một tiếng, gần như không nghe thấy. Không thể phủ nhận rằng điều đó mang lại cảm giác khác biệt, không tệ chút nào.
Tô Cảnh Thu liền cười hề hề, tính cách thích thể hiện của anh lại lộ ra: "Lần sau, anh sẽ cho em thử một chiêu độc hơn nữa."
Tư Minh Minh chỉ cảm thấy mình vừa nghe thấy lời tục tĩu, nhíu mày quay người sang hướng khác. Lúc này không nên đáp lại Tô Cảnh Thu, nếu không anh sẽ thể hiện một hình tượng đàn ông hỗn độn.
Ngày hôm sau, Tư Minh Minh làm việc tại nhà như quy định. Tô Cảnh Thu cũng chẳng muốn đến nhà hàng nữa. Với tình hình kinh doanh như thế, một người đã đủ xoay xở, không cần đến anh. Anh mặt dày ở nhà, tuyên bố muốn làm hậu cần cho Tư Minh Minh.
Lục Mạn Mạn gọi cho Tư Minh Minh, hỏi liệu có thể đến nhà cô ở nhờ hai ngày được không. Cô ấy thật sự không chịu nổi cuộc sống quản lý quân sự ở nhà nữa. Sáng nay cô ấy cãi nhau với bố mẹ vì ông Lục lại yêu cầu cô ấy tháo khuyên rốn ra.
Lục Mạn Mạn dĩ nhiên không chịu, chiếc khuyên rốn lấp lánh kia, đẹp biết bao! Cô ấy phản kháng kịch liệt, cuối cùng đập cửa bỏ đi trong cơn tức giận. Thời điểm này rời khỏi Bắc Kinh rất khó, di chuyển giữa các quận cũng phiền phức. Nghĩ đi nghĩ lại, chồng ngốc của Tư Minh Minh - Tô Cảnh Thu, lại là lựa chọn thích hợp.
"Không được." Tô Cảnh Thu đứng bên cạnh liên tục lắc đầu, còn dùng khẩu hình nói: "Không được! Không được!"
"Chồng cậu không đồng ý hả?" Lục Mạn Mạn hỏi: "Anh ấy không hiểu đạo lý yêu ai yêu cả tông ti họ hàng hay sao?" Một câu liền đẩy Tô Cảnh Thu l3n đỉnh cao đạo đức. Trong lòng Tô Cảnh Thu chửi thầm, nhưng cũng không dám từ chối nữa, bởi Tư Minh Minh đang nghiêng đầu, nhắc lại bốn chữ "yêu ai yêu cả".
Lục Mạn Mạn bước vào nhà với dáng vẻ như sắp đi xa, kéo theo một chiếc vali to, ngay lập tức nói lời cảm ơn Tô Cảnh Thu: "Chúc anh bình an cả đời, sống đến đầu bạc răng long với Tư Minh Minh."
"Cô định ở bao lâu?" Tô Cảnh Thu hỏi. Không phải muốn đuổi cô ấy đi, mà vì có thêm người, nhà cần thêm đồ dự trữ, anh phải sắp xếp mua sắm.
Lục Mạn Mạn hơi khó xử: "Hay là... tôi ở tạm nửa tháng nhé?"
"Sao cô không dọn cả nhà đến đây luôn?" Tô Cảnh Thu hỏi lại.
"Được không?" Lục Mạn Mạn hỏi.
Tô Cảnh Thu muốn mắng cô ấy vài câu, nhưng lúc này Tư Minh Minh từ phòng làm việc gõ gõ lên bàn, ý nhắc họ giữ yên lặng. Trong nhà này, lời Tư Minh Minh chính là thánh chỉ. Yêu cầu cơ bản nhất cho công việc tại nhà của cô là giữ yên lặng.
Lục Mạn Mạn và Tô Cảnh Thu liếc nhìn nhau, làm mặt quỷ, sau đó Lục Mạn Mạn ra hiệu nhờ anh chuẩn bị phòng cho mình.
Tô Cảnh Thu để cô ấy tự chọn phòng, rồi ra ngoài mua đồ. Anh bình thản bước ra cửa, nhưng lại rẽ qua nhà Vương Khánh Phương.
Gặp mặt, Vương Khánh Phương liền hỏi: "Thân Kinh Kinh tìm con rốt cuộc là muốn gì?"
"Làm sao con biết được?" Tô Cảnh Thu nói, hoàn toàn không suy nghĩ gì nhiều. Khi Thân Kinh Kinh còn ở đó, anh không hỏi, cô đi rồi, anh cũng chẳng buồn truy cứu. "Có lẽ thật sự chỉ là muốn trả lại đồ cho con thôi."
"Mơ à." Vương Khánh Phương nói. "Mẹ đã nghe ngóng. Cô ta ly hôn rồi, không có con. Ly dị từ năm ngoái, lý do là chồng ngoại tình. Cụ thể thì mẹ không rõ."
"Mẹ hỏi chuyện đó làm gì?" Tô Cảnh Thu nói: "Chuyện đã qua rồi. Cô ta ly hôn hay kết hôn thì liên quan gì đến con? Mẹ hỏi như vậy, người khác lại suy đoán lung tung, tưởng con định làm gì." Anh thở dài: "Mẹ à, mẹ đúng là mẹ ruột của con. Mẹ không biết đâu, Tư Minh Minh lợi hại thế nào. Mẹ đừng kiếm chuyện cho con nữa."
"Mẹ phải hỏi cho rõ." Nhắc đến Thân Kinh Kinh, Vương Khánh Phương lại thấy bực bội, sợ rằng cậu con trai thật thà của mình không cẩn thận sẽ bị cô ta lừa gạt một lần nữa.
Tô Cảnh Thu muốn ngăn mẹ mình lại, nhưng anh hiểu mẹ quá rõ. Một khi bà ấy đã để tâm vào chuyện gì, sẽ không dễ dàng từ bỏ. Điểm này, bà ấy rất giống Tư Minh Minh.
"Con đừng xen vào." Vương Khánh Phương nói: "Nói thật lòng, mẹ không thích Thân Kinh Kinh, con biết mà. Hồi xưa khi hai đứa yêu nhau, mẹ đã không thích cô ta rồi. Cô ta giống như Lâm Đại Ngọc, cứ động một chút là khóc."
"Khi đó cha cô ta mới qua đời." Tô Cảnh Thu lên tiếng bênh vực, điều này hoàn toàn có thể hiểu được.
"Con còn bênh vực cô ta!" Vương Khánh Phương tức giận vỗ vai Tô Cảnh Thu. Bao nhiêu năm rồi, thằng con trai này vẫn không biết giữ khoảng cách rõ ràng!
"Con chỉ đang nói lý thôi." Tô Cảnh Thu lầm bầm.
"Mẹ nói với con này, đàn ông các con không hiểu được đâu. Phụ nữ chúng ta nhìn là biết ngay ai là bạn, ai là kẻ thù. Thân Kinh Kinh chắc chắn là hối hận rồi, muốn nối lại tình xưa với con."
"Nối cái gì mà nối! Con đã nói với cô ta là con đã kết hôn rồi!" Tô Cảnh Thu bị mẹ nói cho phát cáu. "Tình xưa có phải cứ muốn nối là nối được sao? Mẹ cứ yên tâm đi, cả về tình cảm lẫn đạo đức, lòng con đều đặt ở chỗ Tư Minh Minh rồi!"
Nói xong câu này, mặt anh đỏ bừng lên. Anh không ngờ mình lại nói ra những lời thẳng thắn đến mức sến súa như thế trước mặt mẹ. Đến mức anh muốn tìm một cái lỗ để chui vào, bởi vì Vương Khánh Phương đã cầm điện thoại lên, giơ trước mặt anh, bắt anh nói lại: "Nào nào, cái đoạn con nói về tình cảm gì đó, nói lại lần nữa đi."
Tô Cảnh Thu hoảng hốt né tránh camera, nhưng bị Vương Khánh Phương chặn đường, dí sát vào mặt quay. Bà ấy đã lâu rồi không được nghe những lời tình cảm như vậy ngoài đời, vừa nổi da gà vừa kiên quyết đòi quay cho bằng được.
Tô Cảnh Thu nghĩ mẹ mình điên thật rồi. Anh luống cuống bỏ chạy khỏi nhà bà, ra khỏi cửa rồi quay đầu lại nhìn, cảm thấy chỗ này từ giờ phải đến ít thôi, chắc là bị dính thứ gì không sạch sẽ.
Khi anh còn ở ngoài, trong nhà nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh, do Lục Mạn Mạn ký nhận. Cô ấy nhìn cái thùng lớn mà ngơ ngác, nghĩ thầm: chẳng lẽ trong này nhốt người sống à? Áp tai vào nghe, không có tiếng thở.
Tư Minh Minh vừa làm việc xong đi ra, nhìn qua cũng không biết trong đó là gì. Cô gọi điện cho Tô Cảnh Thu, nhưng anh cũng không biết, chỉ dặn cô cứ để đó đừng động vào.
"Ngoài người nhà thì chỉ có Cố Tuấn Xuyên với Cao Phái Văn thôi, không chừng lại là trò đùa dai của bọn họ." Tô Cảnh Thu thật sự nghĩ đây là chiêu trò của Cố Tuấn Xuyên, không biết lần này lại gửi cái gì kỳ quái đến.
Anh xách túi lớn túi nhỏ về nhà, trong ánh mắt cảm kích của Lục Mạn Mạn, anh ném những món đồ như khăn mặt, khăn tắm mới cho cô, miệng thì nói: "Da mặt dày như thế mà còn dám ở nhà người khác, cũng chỉ có cô làm được."
"Tôi thích thế."
"Mở thùng đi." Tư Minh Minh nhắc. Tô Cảnh Thu "ồ" một tiếng, nhìn địa chỉ người gửi thì không quen, người gửi thì không biết. Lấy dao rọc giấy ra mở, thấy đồ bên trong.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh là: "Không đúng, Thân Kinh Kinh không phải nói là gửi đến nhà hàng sao? Sao cô ta biết địa chỉ nhà này?"
Suy nghĩ thứ hai là: "Tại sao lại gửi đến nhà? Trong này là gì mà gói kỹ thế?"
Tư Minh Minh và Lục Mạn Mạn cũng ghé lại gần, tò mò nhìn những gói đồ lớn nhỏ bên trong.
Tô Cảnh Thu bỗng nhiên khó xử, nói với Tư Minh Minh: "Thân Kinh Kinh, cô ta gửi đến nhà." Anh lại giải thích: "Anh không biết làm sao cô ta biết được chỗ anh ở."
Chuyện này thật kỳ lạ. Tô Cảnh Thu len lén quan sát nét mặt của Tư Minh Minh, lo lắng cô sẽ không tin anh.
"Thân Kinh Kinh là ai vậy?" Lục Mạn Mạn bên cạnh hỏi. "Nghe giống tên con gái."
"Mối tình đầu của Tô Cảnh Thu." Tư Minh Minh trả lời, rồi quay sang hỏi Tô Cảnh Thu: "Anh cần không gian riêng để mở không?" Hỏi xong lại cảm thấy câu hỏi của mình không khéo, như vậy chẳng khác nào làm khó anh. Tô Cảnh Thu đương nhiên chỉ có thể mở trước mặt cô. Không muốn xâm phạm sự riêng tư của anh, cô kéo Lục Mạn Mạn về thư phòng, nói với anh: "Anh cứ tự mở đi, em và Mạn Mạn nói chuyện chút."
Cô để lại không gian riêng cho Tô Cảnh Thu.
Tô Cảnh Thu cảm thấy rất biết ơn Tư Minh Minh.
Anh không nhớ rõ nhiều năm trước mình để lại những gì ở nhà Thân Kinh Kinh, ngoài chiếc máy ảnh và máy nghe đ ĩa CD là còn ấn tượng, những thứ khác anh đã quên mất.
Mở túi đen đầu tiên, bên trong toàn là ảnh. Những bức ảnh anh chụp thời còn đam mê nhiếp ảnh: phong cảnh, con người. Anh nhớ mình chụp Thân Kinh Kinh nhiều nhất, nhưng trong đây không có tấm nào của Thân Kinh Kinh, cũng không có ảnh chụp chung của hai người. Tô Cảnh Thu thở phào nhẹ nhõm.
Túi đen thứ hai, bên trong là vài chiếc áo thun được gấp gọn gàng, là những chiếc anh từng để ở nhà cô ta để tiện thay đổi. Bao nhiêu năm rồi, vẫn chưa lỗi thời. Anh thấy gu thẩm mỹ của mình cũng không tệ.
Túi đen thứ ba là một vật mỏng như tờ giấy. Anh mở ra nhìn, tay hơi run lên, rồi lập tức gấp lại.