Có trò gì mới mẻ khác không?
Tư Minh Minh thật sự nghĩ đến vài hình ảnh trong đầu, tất cả đều là do Lục Mạn Mạn khi rảnh rỗi gửi cho cô. Khi tỉnh táo thì gửi các tài liệu khoa học về cơ thể người, còn khi "phát rồ" thì thẳng thắn gửi link nhạy cảm. Với tinh thần học hỏi chăm chỉ, Tư Minh Minh đã xem xét rất kỹ những thứ đó, và nhờ trí nhớ gần như chụp ảnh của mình, cô đã khắc ghi tất cả vào đầu.
Vấn đề là Tư Minh Minh quá lười.
Mới chỉ lên xuống vài lần mà tay cô đã mỏi rã rời, vậy mà gã chồng tham lam của cô còn đòi thêm kiểu mới!
Tư Minh Minh siết tay, khiến Tô Cảnh Thu khẽ rên một tiếng: "Nhẹ tay thôi."
"Anh muốn kiểu mới mà."
Cô làm không tốt, anh lại cho rằng cô không biết làm. Anh đặt tay lên mu bàn tay cô, hướng dẫn từng bước: "Đúng rồi, như thế, chậm thôi, nhẹ tay..."
Khi hưng phấn, anh kéo tay cô xuống, siết chặt cổ cô. Tư Minh Minh đập một phát lên trán anh: "Vừa đủ thôi, Tô Cảnh Thu! Anh có bệnh sạch sẽ nhưng người khác thì không đâu nhé."
"Mọi người đều bình đẳng, hiểu không?" Tư Minh Minh vừa mắng vừa không dừng tay: "Tôi còn sạch sẽ hơn anh đấy!"
Cú đập ấy mạnh đến nỗi suýt nữa khiến Tô Cảnh Thu tỉnh rượu. Nếu không nhờ rượu cưới "Trăm năm hòa hợp" hỗ trợ, có lẽ anh đã "rụng rời" mất rồi. Giờ phút này anh cảm thấy rất ấm ức, tự nhủ động tác vừa rồi của mình chẳng phải quy trình bình thường sao? Sao lại bị ăn tát chứ? Nhưng tình thế đã như vậy, anh chỉ đành cúi đầu, điều chỉnh cảm xúc, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, hôn nhẹ một cái lên má cô.
Tư Minh Minh nhìn anh, rồi quay mặt sang bên kia: "Đừng bên trọng bên khinh, hai bên phải đều nhau." Sự trẻ con của cô khiến Tô Cảnh Thu bật cười, anh lại hôn bên còn lại. Tư Minh Minh chu mũi, ra hiệu đòi thêm một cái ở chóp mũi. Anh hôn nhẹ lên mũi cô. Tư Minh Minh càng chơi càng vui, bĩu môi chờ phản ứng của anh.
Tô Cảnh Thu bóp môi cô thành hình mỏ vịt, tỏ vẻ oan ức: "Em cũng quá đáng lắm rồi!" Dù không vui, anh vẫn hôn nhẹ một cái. Thấy cô không chịu rút lui, anh lại hôn thêm lần nữa.
Tư Minh Minh tiến sát lại, in môi mình mạnh mẽ lên môi và má anh, hôn loạn xạ một hồi rồi nói: "Thế thì em cũng hôn đây. Chỉ một cái thôi."
Cô cúi đầu, đặt môi mình chạm nhẹ vào, rồi nhanh chóng ngẩng lên. Không biết vì sao, cái hôn thoáng qua ấy, thứ vốn không đáng kể trong kinh nghiệm của Tô Cảnh Thu, lại khiến trái tim anh ấm áp lạ kỳ.
Anh ôm Tư Minh Minh vào lòng, nhắm mắt lại, vòng tay siết chặt, như muốn ôm chặt cô đến nghẹt thở.
Trong đêm tân hôn ấy, Tô Cảnh Thu có một đêm tròn đầy, còn Tư Minh Minh thì có một lòng bàn tay nhớp nháp. Cô khó chịu chạy vào nhà tắm rửa tay. Tô Cảnh Thu không hiểu tại sao cô lại thấy ghê tởm, liền theo sau hỏi: "Không phải chứ, em vốn..."
"Im ngay." Tư Minh Minh hắt nước vào người anh, bảo anh tránh xa mình ra. Nhưng Tô Cảnh Thu không chịu. Anh nói: "Không phải em bảo là phải hòa hợp à? Chuyện này cũng cần hòa hợp chứ."
"Tôi từng nói phải hòa hợp à?" Tư Minh Minh hỏi.
"Ý cũng tương tự thôi." Tô Cảnh Thu đáp: "Kết hôn rồi, không thể sống như người xuất gia được."
"Tới ngày ly hôn đi. Tôi biết rồi." Tư Minh Minh nói.
"Nhưng chất lượng phải đảm bảo!" Tô Cảnh Thu vỗ ngực: "Thế này đi, chuyện này anh không trông cậy vào em nữa. Anh làm, anh chịu, anh sẽ làm giám sát viên kiêm hướng dẫn viên cho đời sống s1nh lý của chúng ta."
Tư Minh Minh bật cười, chống tay lên bồn rửa. Tô Cảnh Thu lúc này hùng hồn đầy tự tin, cô biết chắc anh đang nghĩ như thế thật. Cô dẫn dắt đội ngũ, ngoài việc ai có khả năng thì giao việc cho người đó, cô cũng tôn trọng ý kiến cá nhân của cấp dưới. Lúc này, Tô Cảnh Thu đang tự khẳng định năng lực của mình, nói rằng anh có khả năng và có một mong muốn mạnh mẽ, thì Tư Minh Minh tất nhiên không thể ngăn cản. Cô gật đầu ủng hộ: "Được, anh làm đi. Anh chịu trách nhiệm. Nếu có vấn đề, thì anh gánh vác, anh tự kiểm điểm."
"Đừng dùng mấy chiêu quản trị của em với anh." Tô Cảnh Thu vỗ mông cô: "Anh thấy em quản người riết thành thói rồi!"
Tư Minh Minh lại bật cười.
Cô cảm thấy đêm tân hôn này khá ổn. Chồng cô hơi đáng yêu, gương mặt đẹp trai khiến người ta quên đi đầu óc toàn mớ suy nghĩ linh tinh của anh, cả cánh tay đầy hình xăm cũng không che được sự ngây thơ của anh. Quả thật, nhìn như một trò hề, nhưng họ và những người xung quanh đã tìm được niềm vui khác biệt từ trò hề ấy. Đúng là được mất đều có.
Hôn lễ của họ kết thúc như vậy. Khi rời khỏi núi tuyết, cả hai đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Tư Minh Minh tiếp tục chuyến du lịch vòng quanh Tân Cương để tận dụng kỳ nghỉ cưới khó kiếm được. Còn Tô Cảnh Thu, vì đã nghỉ trước đó, cần phải trở về Bắc Kinh để quản lý hai cửa hàng của mình. Khi chia tay Tư Minh Minh, anh xác nhận lại với cô nhiều lần: "Em đi một mình ổn chứ?"
"Anh cần hiểu rõ về em thêm một chút nữa."
Từ khi Trương Lạc Lạc kết hôn và Lục Mạn Mạn ra nước ngoài, Tư Minh Minh gần như toàn tự mình thực hiện các chuyến đi. Cô không hề e ngại việc đi một mình, vì đi một mình có sự tự do riêng.
"Vậy anh về chờ em nhé."
Thế là hai người chia tay nhau như vậy. Họ thật sự là một cặp vợ chồng kỳ lạ. Mặc dù không có nền tảng tình cảm, nhưng Tô Cảnh Thu lại vô cùng lo lắng cho sự an toàn của cô. Anh đã gọi vài cuộc điện thoại cho bạn bè của mình ở Tân Cương, rồi dặn dò cô: "Có vấn đề gì cứ liên hệ họ, dù là ở Nam Tân Cương hay Bắc Tân Cương, họ đều giúp được." Giờ đây, anh giống như một người đồng đội, một người bạn của cô, luôn dành trọn trái tim cho cô.
Tư Minh Minh cảm thấy anh thật phiền phức, bèn nói: "Không yên tâm thì đi cùng luôn đi!"
"Vậy thì đi thôi!" Tô Cảnh Thu đã đi được 50km, nhưng rồi lại quay xe trở lại. Điều này thật sự quá trẻ con, Tư Minh Minh không hiểu nổi, mà chính Tô Cảnh Thu cũng chẳng hiểu nổi mình. Anh chỉ cảm thấy để cô lại một mình ở đây thì không đúng chút nào. Với chủ nghĩa anh hùng của mình, anh không cho phép bản thân làm điều thiếu đạo đức như vậy.
"Lập quy tắc ba điều." Thấy không đuổi anh đi được, Tư Minh Minh giơ ba ngón tay lên đặt quy định cho Tô Cảnh Thu: "Thứ nhất, đi đâu, chơi gì, đều nghe theo tôi, không được lắm lời. Thứ hai, khi tôi gọi điện thoại, anh không được xen vào. Thứ ba, hóa đơn tôi gửi cho anh, chi phí chia đôi."
"Được rồi, được rồi, đúng là anh đáng đời." Tô Cảnh Thu lấy điện thoại ra xem ảnh chụp màn hình do Tư Minh Minh gửi. Phong cách du lịch của cô giống hệt tính cách của cô, mọi thứ từ khách sạn mỗi tối cho đến kế hoạch hàng ngày đều được sắp xếp tỉ mỉ. Xem qua giá cả, anh liền hiểu số lương 300 vạn mỗi năm của cô tiêu vào đâu. Vợ anh sống trong một căn nhà nhỏ, không dùng túi xách hàng hiệu, không có đồ xa xỉ, vậy mà khi đi du lịch lại không ngần ngại đặt khách sạn bốn năm nghìn một đêm. Tô Cảnh Thu giơ ngón cái khen cô: "Đỉnh, giờ anh quay về Bắc Kinh còn kịp không nhỉ?"
Tư Minh Minh kéo Tô Cảnh Thu lên xe: "Lên xe đi!"
Tô Cảnh Thu chưa từng thấy người phụ nữ nào như cô, tiêu tiền mà chẳng để lại dấu vết gì trên người. Khi lái xe, anh thỉnh thoảng liếc nhìn Tư Minh Minh, tò mò số tiền còn lại của cô được tiêu vào đâu.
"Đừng nhìn nữa, muốn hỏi gì thì hỏi."
"Muốn hỏi quan điểm tiêu dùng của em." Tô Cảnh Thu hỏi.
"Quan hệ của chúng ta thân thiết đến mức phải bàn luận về quan điểm rồi à?"
"Thôi, thôi vậy."
Khi nghỉ giữa chặng, Cố Tuấn Xuyên hỏi cảm nhận của anh về đám cưới. Tô Cảnh Thu không biết miêu tả thế nào, chỉ đáp: "Ngoại trừ người không phải là người đó, còn lại mọi thứ đều hoàn hảo."
"Vợ cậu nghĩ sao?"
"Cô ấy chắc nghĩ đứng bên cạnh ai cũng không quan trọng."
Lúc này, Tư Minh Minh đang nghe điện thoại của Trương Lạc Lạc. Trương Lạc Lạc không biết Bạch Dương đã gọi cho cô, và Tư Minh Minh cũng không nhắc đến chuyện này. Có vẻ tâm trạng của Trương Lạc Lạc rất tốt, nói với cô: "Cậu đoán xem mình gặp ai ở công viên giải trí?"
"Ai thế?"
"Chính là ông bố hôm đó ấy!"
Tư Minh Minh gật đầu. Cô định nói với Trương Lạc Lạc về việc từ chức của cô ấy, nhưng lại quyết định bỏ qua. Có vẻ Trương Lạc Lạc đang chìm trong niềm hạnh phúc thật sự, hoặc ít nhất cô ấy nghĩ vậy.
"Ông bố đó à? Ông bố đẹp trai ấy, đối xử với con cái rất tốt."
"Đúng thế."
Nói xong, Trương Lạc Lạc lại chìm vào suy nghĩ, gọi tên "Nhất Nhất" rồi vội vàng cúp máy. Tư Minh Minh hiểu ra rằng, cô không nên can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Trương Lạc Lạc. Đây là lựa chọn cá nhân của cô ấy. Điều mà cô và Lục Mạn Mạn nên làm có lẽ là trở thành chỗ dựa cho Trương Lạc Lạc.
Trong khi Tư Minh Minh đang vui vì không phải nhận cuộc gọi công việc, thì cấp dưới lại gửi cho cô một đoạn video: "Sếp ơi, phòng họp hôm nay ồn ào quá!"
"Làm sao thế?" Tư Minh Minh nhìn kỹ, đoạn video được quay trước cửa phòng họp, có lẽ người quay sợ bị phát hiện nên máy quay cứ rung lắc, âm thanh cũng không rõ ràng.
"Bên dây chuyền sản xuất sát vách cắt giảm nhân sự, không biết sao mà bàn bạc một hồi lại xảy ra xô xát. Hiện giờ vẫn chưa có kết luận gì, nhưng ảnh hưởng khá xấu. Trên diễn đàn mọi người bàn tán rầm rộ."
"Giữ mồm giữ miệng, đừng tò mò, cũng đừng lan truyền." Tư Minh Minh căn dặn.
"Em biết rồi ạ."
Tư Minh Minh lại xem kỹ video thêm lần nữa, Tô Cảnh Thu cũng ghé vào xem, nhíu mày hỏi: "Sao lại kích động thế?"
"Nếu anh đang gánh một khoản nợ nhà, nợ xe khổng lồ, phải nuôi con, chăm bố mẹ mà bị mất việc, anh không kích động à?"
"Không có tiền đền bù sao?"
"Có."
Tô Cảnh Thu vẫn không hiểu. Mất việc thì có thể tìm việc khác, mà công ty của Tư Minh Minh lại là một trong những công ty hàng đầu ngành, việc tìm một vị trí mới không phải là chuyện khó. Anh hỏi cô: "Em thường gặp những chuyện này à?"
"Hồi còn làm nhân viên bình thường thì có đụng vài lần."
"Giờ không cần em nữa sao?"
"Chỉ trừ khi có tranh chấp đàm phán hoặc phải xử lý nhân sự đặc biệt."
"Thế thì cẩn thận chút nhé." Tô Cảnh Thu nói: "Nhưng anh cũng không lo cho em đâu, nhìn cách em đối phó với anh là biết em gian xảo đến mức nào rồi."
Tư Minh Minh không đấu khẩu với anh. Trong lòng cô dâng lên một nỗi lo mơ hồ. Trước đây cô chỉ xử lý những trường hợp đơn lẻ, là sự thay đổi nhân sự bình thường. Nhưng nếu chuyện này trở thành thường xuyên, phạm vi ảnh hưởng lớn, thì khó tránh khỏi xuất hiện những tình huống cực đoan. Cô dặn dò cấp dưới: "Cứ làm việc theo kế hoạch, nếu bộ phận khác hỏi thì cứ bảo sếp các em đang nghỉ phép cưới, ngoài ra không biết gì hết."
"Vâng ạ."
Tô Cảnh Thu nhìn thấy Tư Minh Minh ngồi trên thảm cỏ lớn, nhíu mày làm việc trên máy tính, bèn lôi ra một điếu thuốc. Vừa bật lửa, cô không ngẩng đầu lên mà nói: "Không được hút."
Điếu thuốc nằm trên tay anh. Vứt đi thì có vẻ mình yếu đuối, còn hút thì lại như không nể mặt cô. Cuối cùng anh quyết định nể mặt cô, tìm một hòn đá để dụi tắt thuốc rồi đi tới thùng rác bỏ đi. Tô Cảnh Thu không thấy hành động này của mình mất mặt chút nào. Anh nghĩ không nên để người khác hít khói thuốc của mình, đó là do bản thân anh thiếu tu dưỡng. Anh có lòng dạ rất rộng lượng, những chuyện như thế này với anh chỉ là việc nhỏ.
Tư Minh Minh nghe thấy tiếng động của anh, đôi môi vốn đang mím chặt hơi cong lên. Rồi cô lại tiếp tục xử lý công việc.
Tô Cảnh Thu ngồi không một mình cũng chán, bèn lục tìm trong cốp sau của xe rồi chuẩn bị cà phê. Một ly cà phê thơm lừng được pha tay, anh mang đến trước mặt Tư Minh Minh. Nhưng cô lại nói: "Thêm đường, cảm ơn."
"Đúng là đòi hỏi!" Tô Cảnh Thu trách cô, nhưng vẫn quay lại thêm đường. Trong lúc khuấy cà phê, anh nghe cô nói trong điện thoại: "Quý 3, anh chắc vẫn để Trịnh Lương chứ?"
Cái tên Trịnh Lương làm tay khuấy của Tô Cảnh Thu khựng lại, tai anh lập tức dựng lên. Động tĩnh này dĩ nhiên không thoát khỏi tai mắt của Tư Minh Minh. Cô vừa nghe điện thoại vừa quan sát phản ứng của anh. Cô đang trao đổi với Trần Minh về nhân viên xuất sắc quý 3. Trần Minh vẫn chọn Trịnh Lương.
"Trong giai đoạn này mà anh làm vậy không có lợi cho sự ổn định của bộ phận anh, sẽ khiến cô ấy trở thành tâm điểm chỉ trích. Hơn nữa tài liệu đề xuất này quá sơ sài, khi Lâm Lâm gửi cho tôi, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm."
"Nếu tài liệu không ổn, tôi sẽ bảo Trịnh Lương sửa lại." Trần Minh nói: "Ai cũng bận, không ai có thời gian viết kỹ."
"Phải công khai đấy, làm thế này khiến chúng tôi khó xử."
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ sửa ngay."
Tư Minh Minh không có thời gian nói nhiều với Trần Minh, cô còn rất nhiều tài liệu cần xử lý. Cúp máy xong, cô lại tiếp tục duyệt quy trình trực tuyến. "Anh chồng nghe lời" của cô đặt ly cà phê trước mặt, ép cô uống một ngụm trước. Uống xong anh lại ép cô phải khen tài nghệ của mình.
"Tôi được không?" Tư Minh Minh chỉ vào máy tính, ý bảo mình có thể làm việc tiếp không. Tô Cảnh Thu giơ tay nhún nhường: "Mời vợ."
Anh thật sự tò mò về tình trạng làm việc của Trịnh Lương. Giờ thì anh đã hiểu rõ tình hình: Tư Minh Minh và Trịnh Lương không chỉ là đồng nghiệp, mà Tư Minh Minh còn là lãnh đạo bộ phận bên cạnh của Trịnh Lương, thậm chí có quyền quyết định vận mệnh của cô ấy.
Tô Cảnh Thu không muốn vì mình mà gây rắc rối cho Trịnh Lương, nên anh tự nhủ phải giữ miệng, tuyệt đối không được nhắc tới Trịnh Lương trước mặt Tư Minh Minh. Anh hoàn toàn không biết mình từng gọi tên Trịnh Lương khi say. Sau khi Tư Minh Minh xử lý xong công việc, hai người tiếp tục lên đường.
"Thuốc lá, rượu bia chẳng phải thứ tốt đẹp gì." Tư Minh Minh vừa nhìn ngắm cảnh vừa nói: "Nếu anh bỏ được, đó thật sự là chuyện tốt lắm."
Tô Cảnh Thu chưa từng bị ai quản lý như vậy. Trong vòng bạn bè của anh, người hút thuốc uống rượu đầy ra đó. Bỗng dưng nghe cô nói thế, anh lại thấy khá mới mẻ.
"Anh không thấy hút thuốc uống rượu thì rất hôi à?" Tư Minh Minh hỏi.
"Gì? Anh? Hôi?"
"Anh không hôi, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ hôi thôi." Tư Minh Minh nghiêm túc nói: "Nó sẽ từ từ để lại dấu vết trong cơ thể anh, phổi của anh..."
"Dừng!" Tô Cảnh Thu cắt lời: "Em thích quản lý người khác lắm à?"
"Tôi chỉ quản lý những người liên quan đến tôi."
"Cả hôn nhân giả cũng tính à?"
"Có chứ."
Tư Minh Minh nói xong nhìn vẻ mặt của Tô Cảnh Thu, biết anh có hơi bực. Có lẽ từ "hôi" đã chạm đến người vốn sạch sẽ như anh. Vì vậy, cô dịu giọng lại: "Thật ra tôi có phóng đại một chút. Có thể những chuyện này không có tác dụng với một người phong độ như anh..."
Tô Cảnh Thu bị Tư Minh Minh làm cho tức cười, anh bèn vò tóc cô lên. Tư Minh Minh nghĩ: May mà không bị đồng nghiệp nhìn thấy, nếu không thì uy nghiêm của cô sẽ lập tức sụp đổ.
Ngày hôm đó, điện thoại của cô liên tục nhận được tin tức về các vụ sa thải, Tô Cảnh Thu cười chế giễu cô: "Em chuyên quản vụ sa thải à?"
"Tôi là..."
"Dừng lại, anh chỉ đùa thôi mà." Tô Cảnh Thu ngắt lời khi cô đang giải thích nghiêm túc. Có khi nào cô phân biệt được chuyện đùa và chuyện thật đâu!
Tư Minh Minh quyết định yêu cầu Tô Cảnh Thu dừng xe, rồi kéo tai anh để giải thích công việc của mình. Tô Cảnh Thu ôm tai không chịu nghe, anh càng không nghe thì cô càng giải thích. Cuối cùng, Tô Cảnh Thu nhảy ra khỏi xe chạy về phía rừng, cô cũng đuổi theo.
Tất nhiên Tô Cảnh Thu không phải muốn nghe cô giải thích công việc, thật ra sau khi nghe cô nhận cuộc gọi công việc hai lần, anh đã thấy nhức đầu rồi. Đầu óc và cơ thể của Tô Cảnh Thu không cho phép anh tiếp xúc với những thứ phức tạp và căng thẳng như vậy, điều đó sẽ khiến anh cảm thấy sống không bằng chết. Anh có chút ngưỡng mộ Tư Minh Minh, cô có thể xử lý tốt mọi tình huống trước mặt nhiều người và hiểu rõ các công việc cô đang phục vụ. Nhưng bây giờ là lúc du lịch, cô vẫn ôm cái máy tính đó, quả thật là phí phạm khung cảnh tuyệt vời.
Anh quyết định kéo cô ra khỏi công việc nặng nhọc đó.
Hai người chạy mãi vào sâu trong rừng, Tô Cảnh Thu phát hiện Tư Minh Minh không phải dưỡng sinh vô ích, ít nhất thể chất cô rất tốt, chạy xuyên qua rừng một đoạn dài mà chỉ hơi thở có chút gấp; Tư Minh Minh thì nhận ra cơ thể của Tô Cảnh Thu thật sự rất tốt, anh chạy nhanh như một con chó điên, cô đuổi theo mà mệt chết.
Rừng cây rất mát mẻ, Tô Cảnh Thu hỏi cô:"Sợ không?"
"Gì cơ?"
"Sợ khi rời xa máy tính của em không?"
Tư Minh Minh theo bản năng quay lại tìm máy tính, nhưng bị Tô Cảnh Thu kéo lại: "Quên mấy chuyện vớ vẩn đi! Nhìn tay em kìa, sao mà cào nát thế!"
Tư Minh Minh bị anh kéo đi một cách nửa ép buộc, rồi phải chạy bộ trong rừng cùng anh. Hai người vừa chạy vừa thở hổn hển. Tư Minh Minh nghĩ cách này có thể hiệu quả, dần dần cô quên đi những lo toan công việc, vì cô quá mệt nên không còn sức để lo lắng nữa.
Tô Cảnh Thu nắm tay cô nhìn thoáng qua, rồi dọa: "Lần sau nếu còn cậy như thế này, anh sẽ cắt tay em!"
Tư Minh Minh gật đầu: "Tôi phải bảo vệ tay của mình, nó rất hữu dụng." Nói xong, làm mặt anh đỏ bừng.
"Em còn không?" anh hỏi.
"Còn cái gì cơ?"
Tô Cảnh Thu ho một tiếng, giống như bị hai chữ "kỳ kinh" nghẹn trong cổ họng. Một người thô lỗ như anh lại bị Tư Minh Minh làm cho không thoải mái, chuyện này thật là lạ!
Tư Minh Minh đeo kính mát vào, quay người đi, tay giơ ra sau vẫy vẫy Tô Cảnh Thu.
Chỉ một cái vẫy tay thôi, Tô Cảnh Thu cảm giác như thấy được gương mặt đắc ý của cô. Anh cũng không kém, lập tức bước theo, cả hai như đã có sự ăn ý.
Điện thoại của anh vang lên, là tin nhắn của Đào Đào:
"Sếp, nữ thần của anh đến rồi."
"Sếp, nữ thần của anh khóc rồi."
"Sếp, nữ thần của anh cãi nhau với người khác rồi!"
Tô Cảnh Thu chậm bước lại, nói với Tư Minh Minh: "Em đi trước đi, anh gọi một cuộc điện thoại."