Tư Minh Minh không phải kẻ mê tín dị đoan. Cái gọi là "xem bói" của cô thật chất chỉ là một cách giao tiếp sâu sắc với người khác.
Nhìn một người, từ thần thái, dáng vẻ, cách họ nói chuyện, đến nghề nghiệp, tất cả đều là tập hợp thông tin. Những điều này tạo nên con người họ. Việc "xem bói" của Tư Minh Minh chẳng qua chỉ là suy đoán từ những thông tin đó. Có đúng, có sai, nhưng hầu hết mọi người sẽ chọn tin vào điều đúng và điều tốt. Bởi vậy, người ta cảm thấy cô xem tướng rất chuẩn.
Lúc này, khi Tô Cảnh Thu bất ngờ ngồi phịch xuống đối diện cô, người đứng dậy đầu tiên lại là Hồ Nhuận Kỳ. Ban đầu, anh ta còn tưởng có tên du côn nào đến gây rối, nhưng nhìn kỹ lại thì ra là ông chồng "không đáng mặt" của Tư Minh Minh.
Hồ Nhuận Kỳ giả vờ không quen biết Tô Cảnh Thu, ngồi sát bên Tư Minh Minh, cố ý chọc tức: "Anh bạn à, xem bói thì phải xếp hàng."
Tô Cảnh Thu không vừa, đáp ngay: "Làm mấy chuyện mê tín phong kiến trong quán bar thế này, lát nữa tôi sẽ báo cáo đấy."
Dứt lời, anh quay sang nhìn ông chủ quán bar, rồi vắt tay qua vai anh ta: "Lão Đàm, có phải không?
Ông chủ quán bar thầm nghĩ: "Cậu ta đến đây phá đám chắc?" Nhưng nể tình Tô Cảnh Thu đã giúp mình nhiều lần, anh ta chỉ cười cười bảo Tư Minh Minh: "Xem cho ông chủ Tô một quẻ đi."
Nói xong, anh ta liếc nhìn cô nàng đang xem bói.
Là người từng trải qua không ít chuyện đời, ông chủ quán nhìn ra ngay: cô gái kia ngồi đó, toát lên vẻ chính trực, nghiêm nghị mà không cần bộc lộ gì. Lại nhìn ánh mắt Tô Cảnh Thu, rõ ràng đó là ánh nhìn dành cho người thân thuộc.
Không bình thường. Quan hệ này không bình thường.
Ông chủ nghĩ như vậy, rồi gọi phục vụ mang rượu đến, còn nói: "Ông chủ Tô đãi khách, ông chủ Tô đãi khách." Những người xếp hàng xem bói có rượu uống, cũng không lên tiếng.
Mỗi hành động đều chứa đựng tâm tư và giang hồ, phong cách hoàn toàn khác với môi trường làm việc của Tư Minh Minh. Đây là giang hồ của Tô Cảnh Thu. Hôm nay cô coi như đã mở mang tầm mắt, vô tình nhìn thấy một phần cuộc sống về đêm của Tô Cảnh Thu.
Trong khi đó, Tư Minh Minh kéo tay Tô Cảnh Thu qua. Nghĩ đến đôi tay đẹp đẽ này vừa rồi còn ở dưới ánh sáng dịu, pha chế ra ly cocktail lộng lẫy, rồi lại chạm vào tay cô gái khác để uống giao bôi, cô thấy hơi bực bội. Dù gì đi nữa, trời ban cho anh nhan sắc, anh có quyền sử dụng nó thế nào tùy ý. Nhưng dẫu vậy, cô vẫn bốp một cái đập lên mu bàn tay anh: "Giúp anh lưu thông máu."
Tô Cảnh Thu đau tới nhăn mặt, nhìn dáng vẻ cúi mắt không nhìn mình của cô, cảm giác rõ ràng rằng cô đang giận. Nhưng tại sao thì anh không hiểu được.
Quán bar ồn ào náo nhiệt, mỗi người đều có khoảnh khắc tỏa sáng riêng, nhưng hai người họ ngồi đó lại như tách biệt, tạo nên một không khí khác lạ. Đám đông xung quanh dần im lặng, cảm giác giữa hai người này chắc chắn có điều gì đó đặc biệt.
"Xem một quẻ, giá 5555." Tư Minh Minh mở lời hét giá.
"Không phải 300 thôi à?
"Quẻ người khác thì dễ, quẻ của anh khó. Xem quẻ của anh, tôi phải quan sát thiên tượng, vận dụng chân khí, còn phải cân nhắc thời tiết biến đổi. Nói cách khác, quẻ của anh rất khó mở." Cô bịa chuyện không chớp mắt, bên cạnh Lục Mạn Mạn liền vỗ tay cổ vũ, mặt mày hớn hở chọc: "Xem không? Không xem thì tới lượt người sau."
Hồ Nhuận Kỳ đưa tay ra, cố ý chen ngang: "Tôi trả 6666, em xem cho tôi."
Anh ta chỉ mong có cơ hội phá đám, nghĩ tới việc cô từng chọn một người "không ra gì" như Tô Cảnh Thu, anh ta vừa tức vừa thấy tiếc.
"Anh có trả một trăm ngàn tôi cũng không xem." Tư Minh Minh lạnh lùng đáp: "Quẻ của anh tôi không xem được, mạng anh cứng." Chuyện giữa vợ chồng tôi, anh xen vào làm gì? Trong lòng cô rất rõ ràng, khi giải quyết vấn đề của mình, người không liên quan tốt nhất tránh xa, đừng nghĩ đến việc khuấy đục nước. Lúc này, cô thấy mình đang hơi giận. Cô giận rất đáng sợ.
Có người giận sẽ lớn tiếng quát tháo, có người khóc lóc ầm ĩ, cũng có người làm cả thế giới không được yên. Còn khi Tư Minh Minh giận, cô ít nói hơn, chỉ nhìn người khác bằng ánh mắt như xuyên thấu, thỉnh thoảng liếc nhẹ cũng đủ làm người ta lạnh sống lưng.
Cô liếc nhìn Tô Cảnh Thu, rồi lại cúi mắt xuống.
"Xem đi." Tô Cảnh Thu nói.
Tư Minh Minh đưa điện thoại cho anh, bảo chuyển khoản. Anh kiếm tiền dễ mà, một ly "Bảy Sắc Đan Hà" mấy ngàn, lại còn tặng thêm ly uống giao bôi. Cô cũng dựa vào năng lực mà kiếm tiền.
Anh thật sự chuyển khoản.
Lúc này, anh xác nhận chắc chắn rằng cô đang giận.
Nhưng cô giận vì chuyện gì?
Tô Cảnh Thu nhìn Lục Mạn Mạn, mong tìm được câu trả lời. Lục Mạn Mạn bĩu môi, ban đầu định mặc kệ anh, nhưng nghĩ lại anh từng bận rộn chuẩn bị bữa ăn khi mình đến nhà họ, cuối cùng cô ấy giơ tay làm động tác uống giao bôi.
Tô Cảnh Thu cảm thấy tim mình thắt lại.
Người vợ nghiêm túc, chừng mực của anh đã thấy cảnh anh uống giao bôi với người khác. Trên nguyên tắc, Tô Cảnh Thu kiếm tiền rất chính đáng. Trong quán bar này, có đủ trò thú vị, đông vui nhộn nhịp, chẳng ai bận tâm khách ở đây uống rượu bằng tư thế nào. Điều quan trọng chỉ là niềm vui, sự lâng lâng, và bầu không khí mập mờ. Chính anh cũng không thấy có vấn đề gì. Đây là công việc của anh, tiền anh kiếm cũng chính đáng. Những vị khách uống chéo với anh là khách hàng. Anh thật sự không nghĩ nhiều.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Tô Cảnh Thu chợt nhận ra một điều: anh đã kết hôn. Trong việc đối xử với người khác giới, anh nên có chừng mực. Dù anh đã cố ý cho thấy mình có vợ, nhưng vẫn duy trì "chương trình cố định" bốn buổi tối mỗi tuần.
Lúc này, Tư Minh Minh đang nhìn lòng bàn tay anh, định bịa chuyện thêm. Cô giả vờ thần bí: "Công việc của anh không dễ làm đâu." Rồi chỉ vào một đường chỉ tay, nghiêm túc nói: "Nhìn chỗ này, đời người trăm năm, một phần ba sự nghiệp sẽ có biến động lớn.
"Biến động thế nào?"
"Nhẹ thì lỗ vốn, nặng thì phá sản."
Tô Cảnh Thu bật cười: "Được, được. Vậy em hóa giải giúp anh đi."
"Thiên cơ bất khả lộ. Cứ tiết kiệm tiền đi."
Tư Minh Minh không phải dọa anh. Kiểu kinh doanh của anh giống như thức ăn nhanh, lấy việc tiêu hao bản thân làm công cụ. Điều này không thể lâu dài được. Mất đi bản thân thì cái gì cũng chẳng còn.
Cô thường nói với nhân viên của mình: "Công việc của chúng ta rất phức tạp, cần có tinh thần dài hạn, vì đội ngũ không thể xây dựng trong một sớm một chiều, con người không thể đào tạo ngày một ngày hai, những quy trình phù hợp với đội nhóm không thể ngày nào là có ngày ấy, và lòng người cũng cần thời gian mới tụ lại được." Cô nghĩ đơn giản rằng, lý thuyết này cũng có thể áp dụng vào công việc kinh doanh của anh.
Dù đang giận, cô vẫn giữ được một chút lý trí.
Nói xong, Tư Minh Minh đứng dậy bước ra ngoài. Hồ Nhuận Kỳ định đi theo, nhưng bị Lục Mạn Mạn kéo lại. Lục Mạn Mạn nghĩ: "Tốt nhất anh tránh xa Tư Minh Minh ra. Vừa rồi ngồi xuống uống rượu đã khiến tôi không vui, giờ chuyện của vợ chồng người ta anh còn muốn nhúng tay, đúng là không biết điều."
Cô ấy kéo mạnh đến mức Hồ Nhuận Kỳ suýt ngã. Anh ta định tranh luận với Lục Mạn Mạn, nhưng cô ấy đã cầm áo khoác chạy ra ngoài. Đến cửa, cô ấy bất ngờ quay đầu lại, chỉ tay về phía anh ta với ánh mắt sắc như dao, ý tứ rõ ràng: "Anh dám bước ra thử xem!"
Tô Cảnh Thu và Tư Minh Minh đang đứng bên đường. Cả hai đều đang giận dữ, nhìn nhau không thuận mắt. Nhưng Tư Minh Minh là người lý trí, cô quyết định nói chuyện thẳng thắn với anh: "Em biết anh mở quán bar không dễ, nhưng nhất định phải kiếm tiền theo cách này sao?"
"Theo cách nào?" Tô Cảnh Thu vốn định xin lỗi, nhưng nghe câu này liền cảm thấy cô như đang chế nhạo mình. Lòng tự tôn của anh lập tức dựng lên hàng rào, anh quyết định tranh luận với cô đến cùng.
"Dựa vào việc uống rượu để kiếm tiền." Tư Minh Minh trả lời bình tĩnh.
"Anh mở quán bar mà không kiếm tiền từ rượu, chẳng lẽ kiếm tiền từ trà?" Tô Cảnh Thu nói: "Nghề nào có cách kiếm tiền của nghề đó. Sao em lại nghĩ rằng tiền của em kiếm được thì cao quý hơn?"
"Em có nói rằng mình cao quý sao? Em chỉ đang bàn về cách kiếm tiền của anh liệu có thể tối ưu hơn không. Tô Cảnh Thu, anh bình tĩnh lại đi." Tư Minh Minh thở dài, cố gắng kiềm chế sự khó chịu. Phải, cô bắt đầu cảm thấy phiền.
"Em chưa bao giờ nghĩ rằng tiền mình kiếm được là cao quý. Ai cũng có lập trường riêng, em cũng có khó khăn, có hoàn cảnh của mình. Nhưng có một điều em nghĩ chúng ta nên thống nhất: kiếm tiền không nên đánh đổi bằng sức khỏe và nhân phẩm." Câu nói của cô rất rõ ràng: anh uống rượu, là đang làm tổn hại sức khỏe; còn việc uống rượu giao bôi với phụ nữ, là đang bán rẻ nhân phẩm.
"Anh đứng kiếm tiền, sao lại đánh mất nhân phẩm? Anh đã làm gì sai không thể tha thứ? Quán bar của anh không xứng đáng à? Công việc của anh khiến em không thể hiểu nổi sao?" Tô Cảnh Thu kích động. Trong mối quan hệ hôn nhân, anh nghĩ rằng họ có thể nghi ngờ, không tin tưởng hoặc chất vấn lẫn nhau, nhưng điều quan trọng là phải hiểu nhau. Thái độ "trên cơ" của Tư Minh Minh khiến anh không thể chấp nhận.
Cả hai im lặng một lúc.
Tư Minh Minh nhận ra đây có lẽ không phải thời điểm thích hợp, cô quay lại nhìn Lục Mạn Mạn đang đứng xem náo nhiệt. Thật ra, Lục Mạn Mạn đã bắt đầu nổi giận, nghĩ: "Tô Cảnh Thu làm cái mặt gì vậy!" Cô ấy chuẩn bị lao vào, nhưng bị Tư Minh Minh kéo lại.
"Cậu làm gì vậy? Anh ta thế này mà không xử à?" Lục Mạn Mạn hỏi.
"Mình biết cậu giận thay mình." Tư Minh Minh nói nhỏ: "Nhưng Tô Cảnh Thu không phải kiểu người có thể giải quyết bằng cách la hét đâu."
Cô khuyên Lục Mạn Mạn về nhà, sau đó gọi dịch vụ lái xe hộ. Tô Cảnh Thu cũng lên xe cô, cả người cao lớn rút gọn lại trong ghế sau, trông như đang chịu một nỗi ấm ức lớn.
Hai người không nói gì cho đến khi về đến nhà.
"Nói đi." Tô Cảnh Thu mở lời: "Em còn điều gì không vừa lòng thì nói hết ra luôn đi." Anh hơi ngửa cổ, cố làm ra vẻ mạnh mẽ để tăng thêm khí thế. Nếu không, anh cảm thấy mình sắp hết giận mất rồi. Nhưng anh nhắc nhở bản thân: "Tư Minh Minh xem thường công việc của mình, chuyện này không thể bỏ qua!"
Tư Minh Minh bình tĩnh nhìn anh, hỏi: "Anh không thấy mình đang cố tình gây sự sao?"
"Hễ anh phản ứng là em bảo anh cố tình gây sự." Tô Cảnh Thu cố ý làm cô tức, đi tới tủ lạnh lấy một lon bia.
Suốt buổi tối nay, "rượu" đã khiến Tư Minh Minh bực bội vô cùng. Âm thanh bật nắp lon vang lên đã hoàn toàn thổi bùng cơn giận của cô. Cô bước tới giật lấy lon bia, ném thẳng vào thùng rác, rồi túm lấy cổ áo anh, kéo anh đứng dậy. Cô cũng không hiểu sao mình lại có sức mạnh lớn đến vậy, lúc này cô thầm nghĩ: "Nuôi dưỡng sức khỏe đúng là có ích, khiến mình mạnh mẽ thế này!"
Tô Cảnh Thu thấy cô nhỏ con mà còn muốn động tay chân với mình, vừa định ngồi lại thì thấy cô loạng choạng, trong lòng không nỡ, liền thuận theo sức cô mà bước ra cửa.
Tư Minh Minh vẫn giữ sự lịch sự, đóng cửa rất nhẹ nhàng; còn Tô Cảnh Thu cũng không quên lịch sự, gõ cửa: "Anh lấy áo khoác!"
Cả hai đều không nghĩ sâu xa tại sao cô lại đẩy anh ra khỏi nhà, nhưng Tô Cảnh Thu mặc định rằng mình đã bị đuổi. Cuộc cãi nhau này khiến anh cảm thấy thật nhục nhã.
Hồi trẻ, yêu đương ai chẳng lớn tiếng cãi nhau, chẳng nghĩ nhiều, chỉ muốn phân thắng bại. Nhưng giờ đây, anh chấp nhận thua. Ai lại đi đấu với vợ mình? Đó chẳng phải là "hổ giấy trong nhà" sao?
Tô Cảnh Thu đứng dưới nhà, hút thuốc, nghĩ xem tối nay nên ngủ nhờ ở đâu. Cuối cùng, anh nghĩ đến Cố Tuấn Xuyên, người bạn thân chí cốt.
Tới nhà Cố Tuấn Xuyên, khi kể lại mọi chuyện, anh không giấu được nỗi ấm ức. Người đàn ông mạnh mẽ là thế, nói đến đoạn bị Tư Minh Minh túm cổ áo, anh bực bội bảo: "Cô ấy như vậy, mình chỉ cần dùng một tay cũng đủ quật ngã!"
"Ừ, ừ, ừ." Cố Tuấn Xuyên qua loa đáp, biết rằng anh chỉ đang xả giận.
"Mình biết uống rượu giao bôi là không đúng, nhưng mình làm vậy vì công việc. Mình đã nhận ra vấn đề, cũng muốn xin lỗi cô ấy. Kết quả là cô ấy lại nói những câu như vậy, cứ như người duy nhất tỉnh táo giữa những kẻ say."
"Uống rượu giao bôi là sai, còn cô ấy nắm tay đàn ông xem tướng thì đúng chắc?" Nói đến đây, Tô Cảnh Thu đột nhiên đứng dậy.
Cố Tuấn Xuyên hỏi anh định làm gì, anh đáp: "Không được! Tôi không thể để yên như vậy!"
Tô Cảnh Thu tức giận quay về nhà lúc nửa đêm, mắt sáng rực như dã thú. Gặp Tư Minh Minh, ánh mắt cô còn sắc hơn, anh nghiến răng nói:
"Anh xin lỗi! Nhưng em cũng phải xin lỗi! Nếu không, chuyện này chưa xong đâu!"
Tư Minh Minh bình tĩnh đáp: "Xin lỗi. Anh cứ bán rượu, làm theo cách kinh doanh của anh, uống thêm vài ly giao bôi với các cô khách, chúc anh làm ăn phát đạt. Anh không thấy có vấn đề thì em cũng không ý kiến. Em sẽ không xen vào nữa, được chưa?"
Nói xong, cô nhìn Tô Cảnh Thu một cái rồi trở về phòng, khép cửa thật nhẹ nhàng.