• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hòa giải quả thật là một chuyện rất bất ngờ. Trương Lạc Lạc từng quyết tâm dứt khoát, còn đối phương cũng vì lòng tự tôn mà không chịu thỏa hiệp. Anh ấy cảm thấy mình đã trao cả tấm lòng nhưng lại bị từ chối hôn nhân, chẳng khác gì bị đùa cợt tình cảm. Vì thế, anh ấy cắt đứt liên lạc hoàn toàn, chặn mọi liên hệ với Trương Lạc Lạc. Ba tháng sau, họ vô tình gặp lại nhau tại một công viên giải trí. Nhất Nhất chơi đùa rất vui vẻ với "con trai" của anh ấy, đến mức khi phải chia tay đã khóc nức nở. Nhất Nhất vốn chẳng bao giờ thân thiết với Bạch Dương, giờ lại xây dựng được mối quan hệ gắn bó với người đàn ông đó.

Trương Lạc Lạc muốn kéo Nhất Nhất rời đi, cuối cùng lại là người đàn ông mềm lòng, lấy điện thoại ra, thêm lại liên lạc của Trương Lạc Lạc, nhỏ giọng nói với cô: "Đừng để con khóc nữa. Để anh đưa hai người về nhà trước."

Người đàn ông rất thích Trương Lạc Lạc. Trên người cô ấy có một loại khí chất khiến người ta cảm thấy an nhiên. Mỗi lần ở bên cạnh, anh ấy đều cảm thấy lòng mình bình yên. Trong mấy tháng chia tay, anh ấy thường hay thất thần. Dù công việc và cuộc sống của anh ấy có bận rộn đến đâu, những khoảnh khắc hai người hiếm hoi ở bên nhau, ôm nhau trên ghế sofa, vẫn luôn hiện lên trong tâm trí.

Đó là những cái ôm như một trạm tiếp sức, mang lại cho người ta rất nhiều năng lượng. Cứ như thế, họ lại ở bên nhau.

Người đàn ông dường như cũng đã thông suốt: Tại sao nhất định phải kết hôn? Tại sao nhất định phải tuân theo một hình thức nhất định? Tại sao cứ phải làm mọi chuyện trở nên phức tạp? Cứ như thế này không phải rất tốt sao?

Trong thời gian chia tay, anh ấy đã tự hoàn thiện bản thân. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Khi Trương Lạc Lạc kể lại điều này với Lục Mạn Mạn, Bạch Ương nghe mà hiểu được cái có, cái không. Chỉ yêu mà không kết hôn sao? Như vậy cũng được à? Nhỡ bị lừa thì sao? Có rất nhiều điều cô ấy không hiểu, nhưng tất cả đều không quá quan trọng. Nghe các chị nói chuyện thật thú vị.

Trong lúc đó, "ông chú già" của Lục Mạn Mạn gọi điện thoại đến, hỏi cô ấy cảm nhận thế nào về loại bao tránh thai có cảm giác hạt lần trước. Lục Mạn Mạn không né tránh, nói thẳng trước mặt Trương Lạc Lạc: "Cũng được. Có cảm giác. Anh có cảm nhận được không? Nếu không thì đổi sang loại siêu mỏng không cảm giác cũng được mà..."

Trương Lạc Lạc lập tức muốn bịt miệng cô ấy lại, nhưng cô ấy vừa cười vừa né. Không chút e dè. Ngược lại, Bạch Ương đỏ mặt, vội lấy tay che tai.

Người bạn trai này đã phá vỡ kỷ lục hẹn hò lâu nhất của Lục Mạn Mạn. "Ông chú già" này không chỉ không nhàm chán, mà còn giàu có, yêu cầu cao với bản thân, dáng người và thể lực đều không thua gì người trẻ. Anh ta lại thắng ở sự dịu dàng và kiên nhẫn mà người trẻ thường thiếu. Nói chung, rất thoải mái khi ở bên anh ta.

Người khác đều chạy theo trào lưu "tìm em trai", còn Lục Mạn Mạn đã đi trước một bước, phát hiện ra những điều tốt ở "ông chú già". Cô ấy sống rất thoải mái, đi đến đâu hay đến đó, cứ kệ thôi!

Hôm nay quả thật là ngày may mắn của Tư Minh Minh. Đến tối, cô đã ký được hợp đồng trực tuyến, đối phương cũng đã bắt đầu chuyển khoản tạm ứng. Những người bạn tốt chứng kiến ngày làm việc xuất sắc của cô, sau khi khách hàng rời đi liền phỏng vấn cô: "Cảm giác thế nào?"

Tư Minh Minh cảm thấy hơi phức tạp.

Điều này khác xa với công việc khi còn ở công ty. Khi làm quản lý, cô không cần phải lo lắng đến lời lãi. Nhưng bây giờ thì khác. Gói thầu cho buổi giao lưu chỉ ba mươi ngàn, nhưng cô cũng cảm thấy áp lực. Nếu không ký được, có khi cô phải tự kiểm điểm bản thân nghiêm túc.

Nhưng hiện tại, cô cảm thấy thành tựu đã lâu không có.

Đuổi hết mọi người đi, cô yên tĩnh ngồi lại làm thêm chút việc. Ngoài đường, đèn đường đã sáng, các quán bar từ bốn giờ chiều đã bắt đầu mở cửa, đến chín giờ tối thì tiếng ồn đã vang lên khắp nơi. Căn studio của cô yên tĩnh và khác biệt hẳn với xung quanh. Có người đi ngang, nhìn ánh đèn sáng và cách bài trí bên trong, liền hỏi: "Đây từng là quán bar đó phải không? Cái quán mà ông chủ đẹp trai ấy?"

"Đúng rồi. Ông chủ đó rất phóng khoáng."

"Tiếc quá, quán bar đó có rượu ngon nhất, ông chủ lại có gu thẩm mỹ nhất."

Tô Cảnh Thu đến đón Tư Minh Minh, nghe thấy những lời này, suýt nữa thì cười thành tiếng: Rượu của tôi ngon nhất! Gu thẩm mỹ của tôi tốt nhất! Đúng là có mắt nhìn!

Anh không cảm thấy tiếc nuối vì đã không làm quán bar nữa. Giai đoạn tiếc nuối đã qua rồi. Bây giờ nhìn quán bar cũ của mình nổi bật trên con phố này, như một "kẻ dị biệt", anh lại cảm thấy một niềm tự hào khác.

Có người quen gọi anh đi uống vài chén, anh từ chối ngay: "Đến đón vợ tan làm, không uống."

Qua cửa kính, anh nhìn thấy vợ mình đang gõ máy tính bên trong. Dù không nghe thấy tiếng, anh cũng cảm nhận được tiếng gõ phím như đang phát ra tia lửa. Vợ anh đang bận rộn! Hôm nay cô đã không quan t@m đến anh, nói là nhận được một công việc bất ngờ.

Anh đứng đó ngắm cô một lúc, hồi tưởng lại dáng vẻ của Tư Minh Minh khi mới gặp, khi ấy cô làm việc cũng rất tập trung. Anh đẩy cửa bước vào, Tư Minh Minh nghe tiếng liền thò nửa người ra từ văn phòng, nói: "Chồng ơi, đợi em một chút."

Chồng ơi!

Tư Minh Minh gọi anh là chồng!

Tư Minh Minh rất ít khi gọi anh như vậy. Chỉ khi cô thật sự vui hoặc muốn nhờ anh việc gì, cô mới gọi thế. Mỗi lần cô gọi chồng ơi, giọng nói rất nhẹ nhàng, rất mềm mại, khiến anh mê mẩn.

"Anh không nghe rõ, em vừa nói gì thế?" Anh cố ý hỏi.

"Em nói: Chồng ơi, đợi em một chút."

"Được, được, đợi một chút đã là gì, đợi cả đêm cũng được nữa."

Tô Cảnh Thu vui như mở hội, vừa đi vừa kiểm tra studio. Mọi thứ trông có vẻ ổn, anh hài lòng. Nhưng lại cảm thấy hoa cỏ trong phòng hơi đơn điệu, ngày mai phải dẫn Tư Minh Minh đi chợ hoa chim cá cảnh, mua thêm vài thứ.

Cái ghế làm việc của cô trông cũng đơn sơ quá, không được, phải đổi cái tốt hơn!

Bên ngoài có người gõ cửa sổ, là ông chủ Triệu ở kế bên. Hiếm khi bắt gặp được anh, ông ấy đến rủ anh uống vài ly. Mấy lần trước cứ rủ liên tục, đổi lại là người không đủ kiên định chắc đã đi rồi. Nhưng Tô Cảnh Thu bây giờ không còn thèm rượu nữa, chỉ bước ra ngoài trò chuyện với ông Triệu. Ông Triệu tiện tay đưa cho anh một điếu thuốc, anh xòe tay ra: "Thuốc cũng bỏ rồi."

"Mẹ kiếp, anh bạn, cậu thay da đổi thịt làm lại cuộc đời rồi à? Sao ngay cả thuốc cũng không hút nữa?"

"Tôi vốn dĩ không nghiện thứ đó." Đọc Full Tại Truyenfull.vision

"Sợ vợ đúng không?" Ông Triệu liếc mắt nhìn vào bên trong: "Người bên trong là vợ cậu thật à? Ai cũng nói vậy." Nói xong còn rít lên một tiếng: "Nhân viên nhà tôi bảo vợ cậu có ánh mắt như camera vậy, chỉ cần nhìn người là khiến người ta sởn da gà."

Tô Cảnh Thu chỉ cười hề hề: "Không làm chuyện trái lương tâm thì sợ gì camera?" Thấy ông Triệu gật đầu, anh bước tới vỗ vai ông ấy: "Anh Triệu, nhớ giúp tôi trông chừng kỹ một chút. Khu này phức tạp, lỡ có gã say nào gây chuyện thì cứ mạnh tay xử lý."

"Say rượu chẳng đáng lo." Ông Triệu hít sâu một hơi thuốc: "Nghe nói chưa?"

"Nghe gì?"

"Nghe nói có thể sắp được nới lỏng rồi." Ông Triệu chắp tay cầu trời: "Nếu thật sự được nới lỏng, tôi sẽ cảm ơn trời đất. Mấy năm nay tôi chịu hết nổi rồi. Đâu được như cậu, bar không mở nữa thì có vợ gánh vác. Còn tôi, không mở nữa là phá sản luôn."

"Haiz!" Tô Cảnh Thu không thấy lời này khó chịu chút nào. Nếu thật sự được tự do thì càng tốt, dù thế nào đi nữa, cũng coi như được giải thoát. Mấy năm nay sống quá mệt mỏi, con người đều như biến dạng cả.

Trò chuyện xong với ông Triệu, công việc của Tư Minh Minh cuối cùng cũng đã được quyết định. Cô đứng dậy vươn vai xoay cổ, Tô Cảnh Thu liền ấn cô ngồi lại xuống ghế, tiện tay xoa bóp vai cho cô. Vừa xoa vừa nói: "Anh biết em khởi nghiệp không dễ dàng, nhưng tiền cần tiết kiệm thì không thể tiết kiệm. Em nhìn cái ghế này xem, nhìn mỏng manh như vậy, chẳng khác nào vỏ bánh giòn."

Tư Minh Minh quay người lại, vỗ nhẹ vào lưng ghế, kinh ngạc hỏi: "Anh nói cái ghế này? Mỏng manh? Dễ gãy? Đồ rẻ tiền?"

"Không phải sao?"

"Hai vạn hai."

"Hai vạn hai cái gì?"

"Cái ghế làm việc này giá hai vạn hai."

Tô Cảnh Thu rơi vào trạng thái im lặng và hoài nghi.

Cái thứ đồ chơi này mà hai vạn hai? Tốt chỗ nào cơ chứ? Thấy biểu cảm nghiêm túc của Tư Minh Minh, anh mới nhận ra: bản thân chưa từng làm việc trong môi trường doanh nghiệp nên không biết mấy thứ như ghế văn phòng này đắt cỡ nào. Trước đây, anh mở một công ty về rượu, nhưng mọi người chẳng bao giờ ngồi làm việc nghiêm chỉnh. Văn phòng khi ấy như một nơi vui đùa. Ai mà thèm quan tâm nghiên cứu đến một cái ghế cơ chứ?

Nhưng Tư Minh Minh thì khác. Cô chẳng bao giờ tiết kiệm tiền ở những thứ liên quan đến công việc. Kể cả đi du lịch, đặt khách sạn, cô cũng luôn chọn nơi tốt nhất.

Tư Minh Minh phá vỡ sự ngượng ngùng, mỉm cười mời: "Anh có muốn… thử không?

"Được chứ?"

"Được mà."

Tư Minh Minh đứng dậy nhường ghế. Hôm nay cô rất vui, vui đến mức chỉ muốn nhào lên hôn Tô Cảnh Thu một cái. Tô Cảnh Thu ngồi xuống, cô cúi xuống điều chỉnh ghế cho anh. Anh ngả người ra sau, nhắm mắt lại, không kìm được thốt lên: "Chà, thoải mái quá!

"Có đáng không?" Tư Minh Minh hỏi.

"Đáng."

Tư Minh Minh bật cười.

Cô đặt tay lên đầu gối anh, khẽ gọi: "Chồng ơi."

"Hả?"

Tô Cảnh Thu cảm giác cả tâm hồn mình bay bổng. Anh cực kỳ thích nghe cô gọi "chồng".

"Hôm nay em đã tiếp một vị khách lạ ở đây." Tư Minh Minh vẫn ngồi xổm, ngước lên nhìn anh, tay chỉ về phía trước. "Cô ấy tưởng nơi này là quán cà phê nên đã đẩy cửa bước vào. Bọn em mời cô ấy uống cà phê, rồi mới biết cô ấy đang tìm một không gian phù hợp để tổ chức hoạt động công ty. Họ còn cần một người dày dặn kinh nghiệm trong ngành để chia sẻ."

"Rồi sao nữa?"

"Rồi em giữ chân cô ấy lại, bọn em ký hợp đồng. Hôm nay, em đã có được hợp đồng đầu tiên kể từ khi mở studio." Tư Minh Minh ngửa mặt nhìn Tô Cảnh Thu: "Em giỏi không?"

Ngày trước, Tư Minh Minh chưa bao giờ là người cần được cổ vũ, nhất là khi hợp đồng này chẳng đáng gì trong sự nghiệp của cô. Nhưng hôm nay cô thật sự vui, và rất muốn chia sẻ với Tô Cảnh Thu.

"Anh đã biết vợ anh rất giỏi từ lâu rồi!" Tô Cảnh Thu cười: "Vợ anh là giỏi nhất, trên đời này chẳng có chuyện gì mà em không làm được!"

Anh véo nhẹ má Tư Minh Minh rồi đề nghị: "Phải ăn mừng chứ?"

"Phải!" Tư Minh Minh gật đầu lia lịa: "Nhất định phải ăn mừng! Đi! Đi uống một ly nào!"

"Hả? Uống ở đâu cơ?"

"Quán bên cạnh đó."

Hôm đó, Tô Cảnh Thu từ chối bao nhiêu lời mời của người khác, cuối cùng lại bước vào quán bar của người ta. Ông Triệu thấy anh vào, đưa ra hai ly rượu, nhỏ giọng bảo: "Tôi đã bảo mà, cậu sợ vợ chứ gì…"

Sợ vợ thì sao chứ? Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Đây là một ngày đáng để ăn mừng!

Tư Minh Minh giờ đã giống Tô Cảnh Thu trước đây, gặp chuyện vui là phải uống mừng. Trước kia cô không hiểu rượu ngon ở điểm nào, buồn uống, vui cũng uống, chán cũng uống. Giờ thì cô đã hiểu. Lúc vui, rượu sẽ làm cảm xúc ấy lên men trong cơ thể, khiến người ta chuếnh choáng trong men say.

Cô dựa vào vai Tô Cảnh Thu, lầm bầm hỏi: "Anh không uống một ngụm nào! Anh thật sự không uống chút nào à? Sao anh chịu được chứ? Anh trước kia là sâu rượu cơ mà."

"Vì anh không muốn để người khác lái xe của anh." Tô Cảnh Thu bế cô lên, vừa đi vừa trả lời. Tư Minh Minh cố gắng gượng dậy, hai tay ôm lấy mặt anh hỏi: "Sao xe của anh không để người khác lái được?" Uống rượu rồi, cô chẳng để t@m đến ánh mắt của người khác nữa. Cô cho phép Tô Cảnh Thu bế cô đi giữa đường.

"Em không hiểu đâu."

"Nhưng anh để em lái xe của anh."

"Vì em không phải người khác."

Tô Cảnh Thu là người mê xe. Mỗi lần sửa xe hay độ xe, anh đều tự thiết kế từng chi tiết, ai đụng vào anh đều lo lắng xe sẽ hỏng.

"Mùa đông sắp đến rồi." Tư Minh Minh đột nhiên đổi chủ đề.

"Thế thì sao?" Anh đặt cô vào trong xe, hỏi.

"Mùa đông năm nay, mình đi đâu ngắm tuyết đây?"

"Em muốn đi đâu thì đi đó. Tây Bắc, Đông Bắc, muốn xem tuyết thì dễ thôi mà."

"Mẹ em lại giục có con nữa rồi." Tư Minh Minh lơ đãng nói.

Tô Cảnh Thu đẩy đầu cô tựa vào ghế, bảo: "Sau này em đừng uống rượu nữa." Nhưng Tư Minh Minh vẫn không ngừng nói. Cảm giác như cô đã nín nhịn bao lâu nay, cuối cùng tìm được người để trút bầu tâm sự. Dừng một giây cũng thấy phí phạm.

Cơn gió đêm vẫn không ngừng thổi, như đang đồng hành cùng cô, chẳng muốn dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK