Hôm Lục Mạn Mạn trở về, Tư Minh Minh lái chiếc xe cũ nát của mình ra sân bay đón cô bạn thân. Từ xa, cô đã thấy một "yêu nữ" bước tới, để lộ nửa vòng eo nhỏ nhắn quyến rũ. Lục Mạn Mạn chạy tới ôm cổ Tư Minh Minh và hôn cô nhiệt tình. Tư Minh Minh cố hết sức né tránh nhưng cuối cùng vẫn bị Lục Mạn Mạn giữ chặt, hôn lấy hôn để mấy cái lên mặt.
"Lục Mạn Mạn, cậu khùng à!" Tư Minh Minh lau mặt, đẩy cô ấy ra. Lục Mạn Mạn bật cười lớn: "Nhìn dáng vẻ của cậu kìa! Lại còn nghĩ mình muốn hẹn hò đồng tính với cậu chắc!"
Tư Minh Minh trừng mắt lườm cô ấy, sau đó nhìn cô ấy từ đầu đến chân. Bình thường Lục Mạn Mạn hay gửi ảnh và video, nhưng cảm giác đó không đủ rõ ràng. Bây giờ bạn thân đứng trước mặt cô, cả người tràn đầy sức sống và ánh nắng. Tấm lòng lạnh lùng như sắt đá của Tư Minh Minh bỗng mềm lại, cô mở rộng vòng tay, bước tới ôm chầm lấy cô bạn.
"Đừng có giả vờ tình cảm với mình!" Lục Mạn Mạn nói: "Mau mời mình ăn cơm! Mình đói lắm rồi!"
"Vậy thì đi thôi! Lạc Lạc và Nhất Nhất đã đợi sẵn ở đó rồi!"
Họ định đến nhà hàng Tân Cương gần trường cấp ba ngày trước, nơi được mệnh danh là quán ăn Tân Cương ngon nhất Bắc Kinh. Khi còn đi học, tan trường họ thường đến đó ăn thịt xiên hồng liễu, mì kéo sợi, rồi uống thêm một chai nước ngọt, mãn nguyện trở về nhà làm bài tập thâu đêm. Sau này, nhà hàng nổi tiếng, mở thêm chi nhánh, muốn ăn còn phải xếp hàng.
Trên đường đến nhà hàng, điện thoại của Lục Mạn Mạn reo liên tục. Tư Minh Minh hỏi: "Bạn trai số mấy thế?"
"Bạn trai số từ một đến tám." Lục Mạn Mạn đùa. Đối với cô ấy, khái niệm bạn trai chẳng mấy rõ ràng. Chỉ cần vui vẻ thì ở bên nhau, không hợp thì chia tay. Lục Mạn Mạn chưa bao giờ bận tâm vì đàn ông. Cách sống của cô ấy khá hợp với cái tên của mình: một tiểu thư nhà giàu thời dân quốc, người đã sớm nhìn thấu sự đời.
"À đúng rồi, đồ tốt mà mình hứa sẽ mang về cho cậu, chờ hành lý tới là mình sẽ đưa ngay!" Lục Mạn Mạn cường điệu: "Cảm giác chân thật, chất liệu mịn màng, chế độ còn đa dạng…"
Tư Minh Minh cố ý trêu chọc: "Cậu tưởng chồng mình chết rồi chắc?"
Lục Mạn Mạn lập tức trợn mắt:"Cậu có chồng thật rồi à?"
Tư Minh Minh bật cười. Khi ở bên bạn thân, cô như biến thành con người khác: vui vẻ, táo bạo. Trời thương, để một người tính cách như cô có được hai người bạn lâu năm. Nhưng dường như sau khi kết bạn với hai người này, cô đã dùng hết vận may của mình. Sau này, những người cô gặp chỉ là bạn xã giao hời hợt, giữ được quan hệ quân tử đã là không dễ.
Chiếc điều hòa trong xe cô vẫn chưa sửa, bên ngoài nắng nóng hầm hập, khiến cả hai như bị thiêu đốt. Lục Mạn Mạn gõ vào lỗ thông gió của điều hòa: "Tư Minh Minh, tiền của cậu để làm gì thế?"
"Không có thời gian đi sửa."
"Ý mình là cậu đổi chiếc xe tốt hơn đi được không? Dù gì cậu cũng là nữ giám đốc..."
"Quản lý cấp trung thôi." Tư Minh Minh chỉnh lại: "Mình không phải giám đốc."
"Quản lý cấp trung mà lái chiếc xe cũ nát này?"
"Sếp mình còn đi xe ba bánh cụ già nữa kìa."
"Công ty các cậu thật toàn quái vật."
"Có lẽ là không thích hình thức bề ngoài."
Tư Minh Minh thật sự không có hứng thú với mấy thứ này. Xe buýt công ty khởi hành sớm, cô muốn ngủ thêm nên mượn xe cũ của Nhiếp Như Sương lái đi làm. Chiếc xe này đã hơn mười năm tuổi, lạc hậu giữa đường phố Bắc Kinh ngày càng hiện đại. Có lúc cô xếp hàng làm gì đó, xe khác thường chen ngang, có lẽ họ nghĩ cô nghèo, nếu có đụng trầy xe cũng chẳng phải đền nhiều tiền.
Khi họ đến nơi, Trương Lạc Lạc đã đặt chỗ trước, món ăn lần lượt được mang lên. Nhất Nhất đang ngủ trong xe đẩy, đôi chân nhỏ như củ sen thả lủng lẳng bên thành xe. Dù Lục Mạn Mạn theo chủ nghĩa không kết hôn, không sinh con, nhưng cô ấy lại rất thích trẻ con nhà người khác. Cô ấy không ngừng nựng chân của Nhất Nhất, còn trêu: "Ôi trời! Cảm giác gì đây? Mềm mềm thật là vui!"
"Vui thì tự sinh một đứa đi." Trương Lạc Lạc trêu lại.
"Cậu sinh thêm một đứa tặng mình cũng được." Lục Mạn Mạn quàng vai Trương Lạc Lạc: "Được không hả cô Trương Lạc Lạc. Mình thấy cậu rất hứng thú với việc sinh con. Bảo Bạch Dương cố gắng thêm lần nữa đi."
"Đồ xàm xí!" Trương Lạc Lạc vỗ vai, đẩy cô ấy ra. Nhưng Lục Mạn Mạn không chịu, vẫn bám theo cô ấy đòi cô tiết lộ kế hoạch sinh thêm con.
Tất nhiên, Trương Lạc Lạc không muốn sinh thêm, Nhất Nhất đã lấy hết sức lực của cô ấy. Mặc dù cô ấy đã cố gắng phục hồi lại trạng thái cơ thể trước khi sinh, nhưng đôi khi nhìn vào gương, cô ấy vẫn thấy rõ vẻ mệt mỏi của mình. Còn Bạch Dương, anh ấy vội vã về nhà một chuyến, lần này cuối cùng cũng hoàn thành nghiêm túc cuộc ân ái trọn vẹn đầu tiên sau khi sinh con.
Nhưng có điều gì đó đã thay đổi.
Trước đây, Trương Lạc Lạc là người tràn đầy năng lượng, cô ấy không cần ai k1ch thích hay gợi cảm hứng, chỉ dựa vào tình yêu trong lòng là đủ để bắt đầu. Nhưng lần đó không như vậy. Bạch Dương đã cố gắng rất lâu, kết quả chỉ đạt được chút hiệu quả ban đầu. Cuối cùng, Trương Lạc Lạc mở ngăn kéo, lấy ra lọ gel bôi trơn mà Lục Mạn Mạn từng tặng.
Có lẽ là quá mệt mỏi.
Sau khi sinh con, cô ấy cảm thấy mình xa cách hơn với Bạch Dương. Công việc của anh ấy vốn dĩ là như vậy, thường xuyên đi công tác xa. Mỗi lần chồng về, cô ấy đều cố gắng chứng minh sự quyến rũ của mình, lần này rồi lần khác, nhưng kết quả đều vô vọng. Lần này, Bạch Dương có lại sự nhiệt tình, nhưng chính cô ấy lại thấy nhiệt tình của mình dường như biến mất trong chớp mắt.
Lục Mạn Mạn vừa mới trở về, Trương Lạc Lạc không muốn bàn luận về những điều buồn bã này trong bữa ăn. Họ nói nhiều về những chuyện thời trung học, rồi Lục Mạn Mạn lại hỏi về điều đã làm mình thắc mắc nhiều năm nay: "Mình hỏi cậu, rốt cuộc trong bức thư Diệp Kinh Thu viết có gì? Hôm chúng ta đạp xe lên thị trấn Xương Bình ấy."
Diệp Kinh Thu à…
Tư Minh Minh chỉ cười, không nói gì.
"Cậu không chịu nói đúng không?" Lục Mạn Mạn bĩu môi: "Dù sao mình cũng tận mắt thấy cậu ta đưa cho cậu một bức thư."
"Mình không đọc. Xé nát rồi vứt vào thùng rác ở huyện Xương Bình rồi. Không phải cậu cũng thấy sao?"
"Mình còn lâu mới tin nhé. Tư Minh Minh, cậu là con cáo già!" Lục Mạn Mạn vừa nói vừa quay lại véo bàn chân nhỏ của Nhất Nhất. Những chuyện cũ như vậy cũng chỉ có thế. Họ bàn về thầy cô, bạn học ngày xưa, rồi lại thở dài cảm thán. Sau đó, câu chuyện dần chuyển sang hiện tại.
Lục Mạn Mạn rất tò mò về chồng mới cưới của Tư Minh Minh, nhất quyết kéo cô đi đến quán bar của Tô Cảnh Thu.
Tư Minh Minh nghĩ đến tiếng ồn ở quán bar là đau đầu, nên lắc đầu từ chối: "Muốn đi thì cậu tự đi đi, mình không đi đâu."
"Vậy thì tối nay cậu đưa mình đến cửa quán bar nhé."
"Được thôi."
Sau bữa ăn, họ cùng Trương Lạc Lạc và Nhất Nhất đi chơi công viên. Ba người phụ nữ trưởng thành dẫn theo một cô bé dễ thương đang chảy dãi, trở thành tâm điểm. Một cậu bé nhanh chóng chạy đến gần Nhất Nhất, miệng gọi lớn: "Em gái! Em gái!"
Ánh mắt họ dõi theo, nhìn thấy người đàn ông phía sau cậu bé.
Trương Lạc Lạc nhận ra cậu bé và bố của cậu, vì thế mỉm cười. Người đàn ông cũng mỉm cười đáp lại, rồi bước theo bước chân bọn trẻ. Trong công viên, các trò chơi lên xuống liên tục, Nhất Nhất còn nhỏ, đi được vài bước lại ngã. Trương Lạc Lạc phải liên tục đỡ cô bé. Chui vào các khu vui chơi cũng cần cúi người. Chiều cao của cô ấy đã thấy khó khăn, huống chi là người đàn ông kia cao như vậy. Nhưng anh ấy luôn kiên nhẫn, chưa từng nói to một lời nào.
Trương Lạc Lạc lại nghĩ đến Bạch Dương. Nếu là Bạch Dương ở đây, liệu anh ấy có làm được như vậy, vừa chu đáo vừa nhã nhặn? Lục Mạn Mạn và Tư Minh Minh đứng dưới chân cầu trượt, ánh mắt không rời Trương Lạc Lạc. Dù Trương Lạc Lạc cố gắng tỏ ra vui vẻ, nhưng cả hai đều nhận ra người bạn thân của mình không hề vui. Chỉ là không ai nói ra. Đôi khi, việc giữ im lặng giữa bạn bè cũng là một cách tôn trọng.
Nhưng với tính cách thẳng thắn của Lục Mạn Mạn, cô ấy thì thầm với Tư Minh Minh: "Mình thấy tên ngốc Bạch Dương kia không hợp vía với mình. Ngay từ lần đầu gặp đã thấy khó chịu. Mấy năm qua mình chỉ nể mặt Lạc Lạc mà chịu đựng anh ta. Nếu có ngày anh ta bắt nạt Lạc Lạc, cậu cứ đợi xem mình lột da anh ta thế nào." Nói xong, cô ấy nghĩ một chút rồi lại nói: "Thôi bỏ đi. Chưa chắc đến lượt mình, không chừng cậu còn ra tay nhanh hơn!"
Tư Minh Minh không đáp lại, chỉ nhắc nhở: "Lát nữa đến quán bar của Tô Cảnh Thu, cậu đừng nhắc gì đến mình nhé."
"Hai người đã ngủ với nhau chưa?" Lục Mạn Mạn tò mò hỏi.
"Sớm muộn gì cũng ngủ."
"Chậc chậc chậc." Lục Mạn Mạn tặc lưỡi, cười trêu: "Cái đầu óc như mê cung của cậu, anh ta mà không bị cuốn vào mới lạ!"
Tư Minh Minh không còn cách nào khác, đành lái xe đưa Lục Mạn Mạn đến quán bar. Thật ra cô cũng không biết rõ tên quán bar của Tô Cảnh Thu, chỉ tìm đại một cái trên ứng dụng đánh giá dựa vào phong cách đặt tên. Đến nơi, cô đỗ xe bên kia đường, nhìn đồng hồ. Lúc này quán bar vẫn chưa đông khách, còn Tô Cảnh Thu thì chắc vẫn đang ở nhà chỉnh trang. Những người bạn lông bông mà Lục Mạn Mạn hẹn đã đến. Cô ấy xuống xe và nhanh chóng đuổi Tư Minh Minh về.
Tư Minh Minh trở về nhà, vừa vặn chạm mặt Tô Cảnh Thu đang chuẩn bị ra ngoài. Cô chỉ vào vết trên môi anh, trêu: "Còn đau à? Chưa lành hẳn nhỉ!"
Tô Cảnh Thu đến giờ vẫn không nhớ rõ môi mình bị ai cắn. Mỗi lần Tư Minh Minh nhắc đến, anh lại vô cớ khó chịu. Lại thêm chuyện cơ thể phản ứng mất kiểm soát lần trước, anh càng thấy chột dạ. Nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Tư Minh Minh, anh cảm giác mình như bị nắm thóp gì đó trong tay cô.
Anh rời đi một cách vội vàng. Tư Minh Minh nhìn theo bóng anh trong thang máy, nghĩ đến tính cách bướng bỉnh của Lục Mạn Mạn, không khỏi cảm thấy tội nghiệp cho Tô Cảnh Thu.
Buổi tối đó, quán bar bị bao trọn.
Người phụ nữ đứng đầu nhóm rõ ràng rất có sức hút. Bạn bè của cô ấy uống như điên, không chỉ tự mình uống mà còn mời cả nhân viên trong quán uống cùng. Người phụ nữ đó bước tới trước mặt Tô Cảnh Thu, vòng tay qua cổ anh rồi hỏi: "Anh là ông chủ à?"
"Anh tên là Tô Cảnh Thu đúng không?"
Tô Cảnh Thu đã mở quán bar nhiều năm, người như thế này anh gặp không ít. Những câu mở đầu kiểu này thường là để gây sự. Anh cũng không phải người sợ rắc rối, liền gật đầu: "Đúng, tôi là ông chủ. Cô tên gì?"
"Cứ gọi tôi là chị Mạn." Lục Mạn Mạn tăng thêm lực trên tay, cười nham hiểm: "Nào, chị Mạn mời uống một ly."
Tô Cảnh Thu thầm nghĩ, "chị Mạn" gì chứ, chắc uống vài ly là chẳng biết trời trăng gì. Trước khi uống, anh dặn nhân viên phục vụ: "Lát nữa tính tiền, những người khác đi hay không cũng được, nhưng nhớ giữ cô gái này lại."
Nhân viên có chút lo lắng: "Ông chủ, em thấy họ muốn gây chuyện."
Gây chuyện thì sợ gì? Quán bar này Tô Cảnh Thư đã tự mình đập hai lần rồi. Anh đút tay vào túi quần, bước đến trước mặt Lục Mạn Mạn, nâng ly lên, uống cạn một hơi. Vừa uống xong, vết thương trên môi đau nhói, anh khẽ "xì" một tiếng rồi hỏi Lục Mạn Mạn:
"Muốn uống thế nào, cô cứ nói!"