• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Cảnh Thu có chết cũng không ngờ rằng mình lại bị Tư Minh Minh "bắt nạt".

Chuyện ly rượu giao bôi giá 4188 tệ, rốt cuộc nên uống hay không, vấn đề này lại lởn vởn trong đầu anh. Anh nhìn vào điện thoại, ba khoản chuyển tiền, mỗi khoản 4188 tệ, tính ra cũng là một khoản "thu nhập lớn".

Trước tiên, anh nhấn nút nhận tiền, rồi nói với Tư Minh Minh: "Em kiếm được nhiều tiền thì giỏi lắm hả? Em đúng là muốn dùng tiền để sỉ nhục nhân cách của anh."

"Người khác có thể uống thì em không được uống à? Người khác uống giao bôi với anh còn bắt anh pha chế trước, em thì không cần, tiết kiệm công pha chế lẫn khoe khoang, tính ra còn hiệu quả hơn." Có lẽ hơi men đã ngấm, lúc này gương mặt Tư Minh Minh đỏ ửng, ánh mắt không còn sắc sảo như thường ngày mà trông đáng yêu, thật thà hơn nhiều.

"Được, được, được." Tô Cảnh Thu hiểu rồi, cô vẫn bận tâm về ly rượu giao bôi đó. Dù lý do là gì, hôm nay cô quyết đào lại chuyện cũ.

Tết nhất, Tô Cảnh Thu không muốn làm mất vui, nếu không cả năm sẽ không được suôn sẻ. Đó là bài học mà Vương Khánh Phương đã dạy anh từ nhỏ: có chuyện không vui thì để qua hết tháng Giêng rồi hẵng tính. Huống chi, anh chẳng muốn cãi nhau với Tư Minh Minh, vì anh sợ nhất là cách cô chiến tranh lạnh.

"Em thật sự muốn uống à?" Anh hỏi.

"Đúng, uống!" Tư Minh Minh đáp, nhưng lại đẩy ly rượu qua cho anh, còn mình rót một ly nước ép cà rốt tươi.

Tô Cảnh Thu cảm giác như bị ép phải "hành nghề", lúc này anh mới thấu hiểu tại sao Tư Minh Minh từng nói rằng kiếm tiền bằng cách này là bán rẻ lòng tự tôn. Cảm giác này đúng là không dễ chịu.

Anh không hiểu, tại sao trước đây không cảm thấy như vậy, nhưng hôm nay lại có. Có phải vì người đối diện bây giờ là Tư Minh Minh?

"Nếu em đã muốn uống thì anh sẽ cùng em uống." Tô Cảnh Thu nói: "Anh đã nhận tiền của em rồi, thì uống với em. Hôm nay là Tết, anh còn tặng thêm một vài dịch vụ nữa."

"Vậy thì uống đi. Nhanh lên." Tư Minh Minh nghiêm mặt.

"Nhưng anh nói trước, sau này quán bar của bọn mình sẽ không kinh doanh giao bôi nữa, anh cũng không làm. Chúng ta đổi sang nhảy múa. Và dịch vụ này chỉ mở cho riêng sếp Minh thôi."

Nghe vậy, Tư Minh Minh bật cười, liền bày ra bộ dạng của một "sếp Minh" đích thực: "Còn không uống nhanh lên?"

"Tết nhất, uống rượu phải có lý do chứ." Tô Cảnh Thu nâng ly: "Lời chúc đầu tiên để anh nói nhé!"

Tư Minh Minh giơ tay lên, thử khoác tay giao bôi với anh, nhưng lại thấy lúng túng. Ai là người nghĩ ra trò giao bôi này chứ? Tô Cảnh Thu nắm cổ tay cô, chỉnh lại tư thế, ra hiệu cô cầm chặt ly rượu.

"Ly đầu tiên, chúc mừng chúng ta năm 2019 gặp gỡ, mở đầu một mối nghiệt duyên! Kết hôn chẳng dễ, hãy cùng nhau trân trọng." Nói xong, anh ngửa đầu uống cạn. Tư Minh Minh cũng làm theo.

Ly rượu giao bôi bình thường, vậy mà khoảnh khắc ngửa đầu lại mang chút cảm xúc bồi hồi. Trong đầu cả hai, hình ảnh ký ức ùa về như thước phim. Đến giờ họ vẫn không hiểu tại sao lại là người này. Đây không phải nghiệt duyên thì là gì?

Uống xong một ly, Tư Minh Minh thành thạo hẳn. Đến ly thứ hai, cô uống, còn Tô Cảnh Thu uống nước ép. Trước khi giao bôi, cô nói lời chúc: "Ly thứ hai, chúc chúng ta sống hòa thuận, cố gắng không ly hôn."

...

Tô Cảnh Thu rất muốn cho cô một trận, nhưng lại nhịn. Đến ly thứ ba uống thế nào đây? Vốn là người thô lỗ, nhưng lúc này anh lại có ý tưởng lãng mạn. Mỗi người chỉ nửa ly, anh nâng ly: "Chúc chúng ta đồng cam cộng khổ." Bốn chữ "trăm năm hòa hợp" nghe có vẻ sến súa, nhưng có nên nói không? Liệu Tư Minh Minh có dị ứng với kiểu này không? Nghĩ một hồi, anh quyết định bất chấp: "Đồng cam cộng khổ, trăm năm hòa hợp."

Tư Minh Minh cầm ly, dừng một chút rồi đáp: "Trăm năm hòa hợp."

Uống rượu giao bôi mà lại có cảm giác như kết nghĩa huynh đệ, chắc trên đời chỉ có họ là độc nhất vô nhị.

Bên ngoài rất yên tĩnh, hai người uống xong rượu vẫn chưa quen cảm giác.

Tự nhận mình là người sắt đá, nhưng vì từ nhỏ chưa bao giờ tự mình đón Tết, lúc này Tư Minh Minh lại thấy nhớ nhà. Có lẽ rượu đã ngấm, cô bất giác bật khóc.

Cô khóc nước mắt rơi từng hàng, nhìn mà ngỡ ngàng. Tô Cảnh Thu phải cầm khăn giấy hứng lấy, cố nặn ra vài câu dỗ dành: "Đừng khóc nữa, đừng khóc. Nếu em nhớ nhà, giờ mình lái xe về cũng được."

Tư Minh Minh vừa sụt sịt vừa nói: "Mẹ... không... cho."

Có người mẹ nào cho đâu? Tô Cảnh Thu nghĩ. Anh tiếp tục khuyên: "Hay mình gọi video nhé?"

"Mẹ... sẽ nói... em... không ra gì." Tư Minh Minh lẩm bẩm, thực ra cô chỉ không muốn để Nhiếp Như Sương thấy mình khóc. Chuyện này vốn chẳng có gì to tát, chỉ là cô uống nhiều rồi kiếm cớ làm loạn thôi!

"Thế thì..." Tô Cảnh Thu không biết phải nói gì nữa. Đúng là không đúng lúc, nhưng cảnh cô khóc trông buồn cười thật, anh suýt không nhịn nổi cười.

"Đừng nói nữa, rót thêm rượu cho em, cho em say luôn đi." Tư Minh Minh nói.

"Anh không dám đâu." Tô Cảnh Thu đáp: "Tết nhất, em say rồi ra đường chạy lung tung thì sao?"

"Không đâu."

"Trước đây anh cũng không biết em uống xong lại thế này!" Tô Cảnh Thu kiên quyết không để cô uống thêm, đề nghị cả hai chơi trò chơi. Tư Minh Minh nói chơi oẳn tù tì, anh đồng ý. Qua hai vòng, anh phát hiện dù cô uống say, khóc tèm lem, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, toàn ra chi lừa.

"Không chơi nữa!" Tô Cảnh Thu nói.

Cơn buồn ngủ ập đến, chưa kịp nghe tiếng chuông đồng hồ, tin nhắn chúc mừng trong điện thoại cũng chưa xem, cô đã ngủ thiếp đi trên sofa.

Năm nay đúng là kỳ diệu: kết hôn, nhận mức hiệu suất thấp nhất trong sự nghiệp, ăn Tết xa bố mẹ, khóc một trận vào đêm Giao thừa. Nghĩ lại thấy lạ lẫm thật.

Tô Cảnh Thu ngồi nhìn Tư Minh Minh đang ngủ, lòng thấy yên bình. Anh không ngủ được, quyết định thức một mình đón Giao thừa. Không uống rượu nữa, tự dưng chẳng muốn. Anh ngồi một lúc, rồi đổi ý, đẩy cô sang một bên, cũng nằm xuống sofa.

Đêm Giao thừa ngủ trên sofa, chắc họ là cặp đôi đầu tiên. Sofa chật là thế, nhưng ngủ ngon hơn bao giờ hết. Cứ thế ngủ một mạch đến sáng, mãi đến khi bố mẹ gọi điện, cả hai mới tỉnh dậy ngơ ngác.

Vương Khánh Phương hỏi họ đã gói sủi cảo chưa. Cả hai nhìn nhau, ôi trời, quên mất! Không có kinh nghiệm, hai người quên luôn chuyện sủi cảo, Tết này chắc khó mà may mắn.

Người lớn cười không thương tiếc, bảo họ từ nhỏ đến lớn chưa từng tự lo liệu Tết, giờ hai đứa gộp lại cũng chẳng thành nổi một người đảm đang.

Tô Cảnh Thu biện hộ rằng chuyện xảy ra quá bất ngờ, anh không kịp chuẩn bị.

Vương Khánh Phương liền hỏi: "Có bột không? Có thịt không? Có nước không?"

"Có, có, có."

"Có đủ hết, chỉ thiếu mỗi sủi cảo!"

Tư Minh Minh đứng một bên che miệng cười. Lúc này, Lục Mạn Mạn trong nhóm chat lại than thở: "Cấm rồi! Cấm hết rồi!"

Cô ấy về quê ăn Tết ở nhà bố mẹ, rồi nhận ra xong đời rồi, linh hồn tự do của mình đã bị giam cầm. Để tránh bị bố mẹ cằn nhằn, cô ấy nhuộm lại tóc đen, tháo móng giả, tháo cả khuyên rốn, biến thành một "cô con gái ngoan". Ban đầu dự định mùng Một Tết sẽ rời nhà để tìm lại tự do, ai ngờ bây giờ không đi đâu được, chỉ có thể ở trong tầm mắt của bố mẹ. Sáng mùng Một đã bị bố mẹ mắng cho trận đầu năm vì "ăn rồi nằm", ngủ đến trưa mới dậy.

Trương Lạc Lạc thì may mắn hơn một chút. Nhất Nhất bắt đầu ngủ chung với bà ngoại từ một ngày nào đó, và từ kỳ nghỉ đông đến giờ, ngày nào cô ấy cũng ngủ tự nhiên đến khi tỉnh. Tết này, cô ấy không phải động tay vào bất cứ việc gì, mọi chuyện đều do bố mẹ lo liệu. Mấy năm sau mới lại quay về kiểu "dựa dẫm vào bố mẹ", cảm giác như mình trở thành cô bé con ngày xưa.

Còn Tư Minh Minh thì sao? Nhìn Tô Cảnh Thu bên cạnh, cô không thể ngờ được rằng, trong ba người họ, cô là người duy nhất đã lập gia đình trong năm vừa qua. Điều này trước đây đối với cô thật không thể tưởng tượng nổi.

Lục Mạn Mạn nhận ra điều này đầu tiên, liền gửi một tin nhắn thoại la hét: "Tư Minh Minh! Tối tăm mù mịt! Tối tăm mù mịt!"

Chẳng phải đúng vậy sao!

Không thể đi đâu, chỉ còn cách nhìn nhau mà sống. Ban đầu, Tư Minh Minh vẫn giữ được lý trí, khuyên nhủ Tô Cảnh Thu nên biết kiềm chế. Cô nói sức lực của người trẻ tuổi giống như đạn vậy, bắn hết thì súng cũng chỉ là đồ trang trí. Nhưng Tô Cảnh Thu nghĩ, mình còn trẻ, đạn của mình không bắn hết được. Thế là mỗi ngày anh đều đuổi bắt Tư Minh Minh đang chạy trốn trong nhà. Nhưng vì cô quá kiên quyết với việc giữ gìn sức khỏe, nên lần nào anh cũng đành buông tha cô.

Đúng nghĩa là ăn chay qua Tết.

Đến ngày mùng Năm, vừa mở mắt, Tư Minh Minh nghĩ đến việc hôm nay lại tiếp tục một ngày lặp lại như mọi hôm. Hôm trước, cô vừa nhận được nhiệm vụ của công ty: sau Tết, các nhóm ngành sẽ bắt đầu làm việc từ xa trong một tuần, cần chuẩn bị nội dung email và bài đăng trên trang chủ. Đồng thời, công ty cũng phát động một dự án tình nguyện để hỗ trợ các vấn đề sinh hoạt tại nhà thông qua dịch vụ trực tuyến.

Là người thúc đẩy và thực hiện các nhiệm vụ mới này, Tư Minh Minh dự đoán rằng cô sẽ phải tiếp tục "bị nhốt" cùng với Tô Cảnh Thu thêm nhiều ngày nữa. Trong những ngày này, hai người sẽ chỉ ăn, làm việc riêng, trò chuyện, anh đuổi cô chạy, rồi lại ăn và ngủ - cứ thế lặp đi lặp lại.

Cô nghĩ: Hôm nay lại buồn chán nữa rồi. Hôm nay làm gì để giết thời gian đây?

Nghe thấy âm thanh "hừ hừ" từ phòng khách, cô bước ra xem thử. Người chồng cầu toàn về ngoại hình của cô, Tô Cảnh Thu, đang nâng tạ trong phòng khách.

Mồ hôi chảy dài trên mặt và cổ anh, khuôn mặt đẹp trai đỏ bừng lên, các nhóm cơ trên cơ thể căng phồng lên vì tập luyện, trông còn nổi bật hơn thường ngày.

Quyến rũ thật.

Bất chợt, Tư Minh Minh nhận ra mình có một góc nhìn thẩm mỹ mới: cô cảm thấy Tô Cảnh Thu đang mồ hôi nhễ nhại, chăm chỉ tập luyện trông vô cùng hấp dẫn, rất đáng để nghiên cứu.

Xong rồi, chắc mình chán đến phát điên mất. Chưa bao giờ mình thấy chán thế này.

Ánh mắt cô trở nên sắc bén và có chút "thú tính". Tô Cảnh Thu nhận ra điều gì đó bất thường, quay lại nhìn cô. Dù anh từng trải nhiều, nhưng lúc này cũng phải giật mình: "Em làm gì thế?"

Tư Minh Minh không lay chuyển, dùng giọng ra lệnh: "Anh có mười phút để đi tắm rửa sạch sẽ. Nếu không, mười ngày tới anh không có cơ hội nào đâu."

Ban đầu, Tô Cảnh Thu có chút phản kháng: Không phải lúc nào cũng là anh đuổi em trốn sao? Nhưng ngay lập tức anh chạy thẳng vào phòng tắm.

Anh thể hiện thế nào là một người đàn ông "khẩn cấp" khi dùng ba phút để tắm rửa sạch sẽ, thậm chí còn sấy cả tóc, giữa cơn cuống cuồng mà không cần phải nói rõ. Khi anh nhảy lên giường của Tư Minh Minh, đến cả con mèo hoang ngoài tòa nhà cũng cảm nhận được sự chấn động.

Nhưng mèo hoang rõ ràng đã quen với điều này. Những ngày qua, trong khu chung cư này, thậm chí ở cả các khu chung cư bên cạnh, lần lượt xuất hiện nhiều cơn chấn động. Con mèo kêu một tiếng "meo", chờ xem lần này nhà này có gì đặc biệt.

Trước tiên, người phụ nữ trong nhà chỉ thở dồn dập, không phát ra tiếng động gì. Người đàn ông rõ ràng không hài lòng, bắt cô gọi mình là "chồng ơi", một tiếng không đủ mà còn phải hai tiếng, gọi chồng vẫn chưa đủ, anh lại hỏi tiếp: "Vào đâu?"

Người phụ nữ nhất định không nói, chỉ nghe tiếng "chát" một cái. Bị đánh vào đâu rồi nhỉ? Mèo hoang nghiêng đầu nghĩ, chắc là mông.

Đáng tiếc là nó không nghe thêm được nữa, bởi người đàn ông trong nhà chợt nhớ ra điều gì, đứng dậy đóng cánh cửa sổ hé nhỏ để thông gió.

Tô Cảnh Thu quay lại giường, nắm lấy mắt cá chân của Tư Minh Minh, kéo nhẹ một cái, cô liền nằm dưới anh.

"Em muốn ở trên à?" anh hỏi.

Tư Minh Minh lắc đầu, sau đó lại gật đầu: "Thử xem sao."

Cảm giác quả thật rất khác. Cô nhìn anh từ trên cao, không có kinh nghiệm gì, hoàn toàn dựa vào bản năng để hành động. Nhưng cảm giác ấy lại rất lạ lẫm.

Đang định ngồi dậy, thì bị anh giữ chặt lại, bắt cô ngồi xuống lần nữa.

Cô toát mồ hôi, không rõ là đau đớn hay thoải mái, chỉ biết không kiềm được mà rên một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK