"Xấu hả? Xấu chỗ nào?" Tô Cảnh Thu tự tin với gu thẩm mỹ của mình, chăm chú nhìn lại hình xăm.
Tư Minh Minh không đùa nữa, nghiêm túc nói: "Nói thật, đừng xăm hình của em lên người. Em không thích."
Tô Cảnh Thu chỉ "ồ" một tiếng.
"Cũng không cần nhất thiết phải xóa đi. Anh biết đấy, đôi khi con người ta chỉ muốn bày tỏ suy nghĩ của mình theo những cách kỳ lạ." Tư Minh Minh tiếp lời. Cô nói thật. Khi đối mặt với một sự việc, cảm xúc con người luôn có từng tầng lớp thay đổi. Theo cô, chuyện này đã qua rồi.
Tô Cảnh Thu nhìn hình xăm, lại nhìn cô, không thể khẳng định cô nói thật hay đùa. Anh như một quả bóng bị xì hơi, chờ đợi ai đó bơm thêm hơi để lấy lại sức sống.
Tư Minh Minh chính là người thổi luồng gió ấy. Cô vỗ nhẹ mu bàn tay Tô Cảnh Thu và nói: "Món trưa nay anh nấu phải không có muối đúng không?"
"Sao em biết?"
"Vì em nhìn thấy mà."
"Thấy rồi mà không nhắc anh à?"
"Em nghĩ anh muốn ăn món không muối."
Vớ vẩn. Tô Cảnh Thu nghĩ: Em rõ ràng không muốn nhắc anh.
"Lát nữa nấu lại nhé?" Tư Minh Minh đề nghị: "Cùng làm nhé?"
"Em?" Tô Cảnh Thu nhìn cô: "Em ăn?"
"Em không thể tự thả lỏng một chút sao?"
"Được."
Khi cả hai đứng trong bếp, bầu không khí còn ngượng ngập hơn cả lúc cãi nhau. Anh nhìn cô, cô nhìn anh, không biết phân công thế nào cho hợp lý. Cuối cùng, Tô Cảnh Thu tự nguyện: "Đã vào bếp thì đây là chiến trường của anh, nghe anh chỉ huy."
"Được thôi. Vậy giờ em cần làm gì?"
Những ngày qua, Tô Cảnh Thu đã chứng kiến cảnh bối rối của Tư Minh Minh trong bếp, hiểu rằng cô thật sự không thể đảm đương việc lớn ở đây. Anh đảo mắt quanh bếp, đưa cho cô một cọng hành, một củ tỏi, một củ gừng rồi bảo cô tự xử lý.
Tư Minh Minh nhận lấy và nghiêm túc hỏi: "Rửa xong thì cắt thành hình gì?"
"Kích thước thế nào?"
"Gừng có cần gọt vỏ không?"
Tô Cảnh Thu biết ngay sẽ thế này. Đừng mong Tư Minh Minh làm qua loa. Cô hoàn toàn không biết cách làm bừa. Anh - ngài chỉ huy - vừa bắt đầu trận chiến đã gặp khó khăn, vì "binh lính" của anh hỏi quá nhiều.
"Cứ tùy ý đi. Mấy thứ này cắt kiểu gì chẳng có mùi vị như nhau?" Anh nói.
"Không ảnh hưởng đến việc bày biện món ăn chứ?"
"Anh nấu ở nhà mà còn phải bày biện ư?"
"Không bày sao?"
"Rồi, rồi, rồi." Tô Cảnh Thu suýt chút nữa đuổi cô ra khỏi bếp. Cơm còn chưa nấu, cô đã yêu cầu bày biện. Cuối cùng, anh phải giải thích tỉ mỉ cách cắt hành, gừng, tỏi. Sau khi giảng xong, mấy thứ đó cũng đã được cắt xong.
Tư Minh Minh liền hỏi: "Thế còn cần em làm gì nữa không?"
"…"
"Ngồi trò chuyện với anh đi." Tô Cảnh Thu nói: "Không cần em làm nữa."
Anh tập trung nấu nướng, còn cô đứng bên cạnh. Anh di chuyển linh hoạt, còn cô biết ý nhường chỗ, sự phối hợp bất ngờ lại rất ăn ý. Hai người vừa làm vừa trò chuyện. Tư Minh Minh hỏi khi nào anh mở nhà hàng, vô tình chạm vào nỗi đau của anh. Anh ôm ngực nói: "Đổi câu hỏi khác đi."
"Nếu anh không có tiền, em có thể cho anh vay. Viết giấy nợ hẳn hoi."
"Anh không vay tiền em đâu." Tô Cảnh Thu nói: "Hết tiền thì anh đi làm thêm. Cố Tuấn Xuyên trước đây hay bảo anh làm người mẫu cho cậu ta. Anh cũng từng chụp vài lần. Nhưng chuyện đứng trước ống kính khoe mẽ mãi như thế chả thú vị gì cả."
"Khoe mẽ thế nào?"
Tô Cảnh Thu ngừng tay, tạo vài dáng mẫu. Dù ở trong bếp, anh vẫn thể hiện rất tự nhiên trong bộ đồ ở nhà. Con đường này quả thật phù hợp với anh: bây giờ có thể chụp đồ streetwear, 40 tuổi chụp đồ công sở, 50 tuổi chụp đồ người già. Chỉ cần còn sống, anh có thể kiếm sống với nghề này cả đời.
Đúng là nhan sắc tốt là lá bùa cứu mạng cuối cùng mà ông trời ban cho.
Nếu mình thất nghiệp, tận dụng Tô Cảnh Thu một cách hiệu quả, không chừng mình cũng kiếm được cơm ăn. Tư Minh Minh thầm nghĩ.
Tô Cảnh Thu khoe dáng một hồi, quay sang bảo cô: "Đến lượt em đấy." Tắt bếp, anh đi ra phòng khách, lấy ghế ngồi xuống và diễn lại những tư thế từng học được khi làm mẫu.
Tư Minh Minh bật cười: "Chẳng phải anh thích lắm sao?"
"Anh không thích thật mà." Tô Cảnh Thu đáp: "Trông ngớ ngẩn như một tên ngốc vậy." Nói xong, anh đút tay vào túi, ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt khiêu khích: "Phục chưa?"
"Phục rồi."
Tâm trạng Tô Cảnh Thu tốt lên, anh lại trở về là con người nhiệt tình như trước đây. Sự nhiệt tình của anh dễ dàng lan tỏa, khiến Tư Minh Minh không ngừng cười.
Cô vốn không phải người hay cười, nhưng Tô Cảnh Thu thật sự quá hài hước. Khi nhắc đến điều anh giỏi, anh tỏ ra đắc ý, cứ như cả Bắc Kinh không đủ chỗ cho anh vậy.
Trong bếp mùi nồng, cô che miệng ho khẽ một tiếng, anh lập tức đẩy cô ra ngoài. Lo cô không quen ăn, anh bỏ ít ớt và dầu hơn. Cô đứng cạnh nói: "Anh ăn thế nào thì cứ làm thế. Em ăn thử xem."
"Thật chứ?"
"Thật."
Thế là Tô Cảnh Thu không nhường nữa, cho thêm một lớp ớt.
Tư Minh Minh không biết mình có thể đóng góp gì trong bếp, cuối cùng quyết định làm một bát chè ngũ đỏ để uống sáng hôm sau.
Không khí thực sự rất tốt.
Những ngày cãi nhau vừa qua, Tư Minh Minh cũng suy nghĩ rất nhiều. Nhìn lại bản thân và quãng thời gian bên Tô Cảnh Thu, cô nhận ra mình đã tự xưng vương xưng bá trong ngôi nhà này.
Cô chuyển từ nhà mình sang đây, chiếm lấy vài căn phòng: phòng ngủ của cô, phòng làm việc, và một nửa phòng ngủ của Tô Cảnh Thu. Đời sống hàng ngày của cô được anh chăm lo, từ những chi tiết nhỏ nhất như đậu đỏ, đậu xanh cũng không cần cô bận tâm. Vì tính cách mạnh mẽ, cô áp đảo trong mối quan hệ này.
Cô nhận được rất nhiều từ mối quan hệ, nhưng vẫn giữ lối sống theo ý mình.
Tư Minh Minh là người giỏi tự nhìn nhận. Cô rất tỉnh táo. Vấn đề về ranh giới của Tô Cảnh Thu là vấn đề của anh, còn vấn đề chỉ nhận mà không cho của cô là vấn đề của cô. Cô thể hiện nguyên tắc ranh giới của mình, nhưng cũng âm thầm học cách hiểu người khác. Ví dụ như thói quen ăn uống thả lỏng của Tô Cảnh Thu, hay phản ứng của anh khi không vui.
Nếu Tô Cảnh Thu là một người phức tạp, khó nắm bắt, liệu cô có cảm thấy vui vẻ không? Câu trả lời là không. Sau khi kết thúc công việc căng thẳng như ra chiến trường, cô không muốn về nhà và lại phải chiến đấu.
Điều này, cô nên cảm ơn Tô Cảnh Thu.
Trước bữa ăn, Tư Minh Minh đề nghị uống một chút.
Tô Cảnh Thu cảm thấy đây tám phần là một cái bẫy, lắc đầu kiên quyết không uống. Tư Minh Minh lại tự mình đi đến tủ lạnh, lấy ra hai lon bia cuối cùng và đưa anh uống.
"Uống để làm gì?" Tô Cảnh Thu hỏi.
"Để thư giãn chứ sao." Tư Minh Minh đáp. Cô nói, biết cân bằng giữa căng thẳng và thả lỏng mới cảm nhận được niềm vui. Đó là suy nghĩ của cô.
Cô học cách linh hoạt hơn trong cuộc sống thường ngày. Điều này không phải là thỏa hiệp mà là thử nghiệm những khả năng khác nhau. Ví dụ như sau khi người yêu mình nấu một bữa ăn, hai người cùng nhau uống một chút, kéo dài niềm vui từ nhà bếp đến bàn ăn.
Tô Cảnh Thu tất nhiên vui mừng vì không phải lo sợ khi uống bia. Trước tiên, anh gắp cho Tư Minh Minh một miếng đậu phụ không cay để cô ăn lót dạ, sau đó mới nâng ly với cô.
Tư Minh Minh vốn không quen ăn cay, mới ăn được mấy miếng gà xào ớt đã đỏ mặt, đổ mồ hôi, lè lưỡi liên tục uống bia lạnh, vừa uống vừa kêu: "Cay quá, cay quá, gần nhà có bệnh viện chuyên khoa hậu môn trực tràng không?"
Bình thường cô không hay như vậy, nhưng thỉnh thoảng lại đáng yêu đến bất ngờ, giống như một cô gái nhỏ trút bỏ lớp áo nữ hoàng.
Tô Cảnh Thu gợi ý cô ăn thêm vài miếng cơm trắng. Cô lại nói: "Ăn nhiều cơm trắng thế này, đường huyết sau bữa ăn của em có cao không? Ăn xong có buồn ngủ không?"
"Ăn đi!" Tô Cảnh Thu gắp một miếng đậu phụ đưa đến miệng cô để cô im lặng.
Tư Minh Minh ngoan ngoãn im lặng, nhưng một lát sau lại nói: "Thật ra cũng ngon lắm. Thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao."
"Sao em cứ phải cùng anh ăn những bữa kiểu xả láng này?" Tô Cảnh Thu hỏi.
"Một nhà thì không ăn hai kiểu cơm."
Một câu rất bình thường, nhưng lại khiến Tô Cảnh Thu cảm động. Những ngày trước anh cảm thấy Tư Minh Minh chẳng yêu anh chút nào. Những lời cô từng nói về việc thích anh dường như chỉ là một cơn hứng khởi nhất thời. Anh thậm chí nghĩ không chừng một ngày nào đó cô sẽ đòi ly hôn, kết thúc chuyến hành trình trải nghiệm hôn nhân này.
Nhưng Tư Minh Minh không làm thế. Họ nói chuyện với nhau, cùng nấu ăn rồi cùng ăn cơm uống bia. Trái tim đã day dứt bao ngày của anh cuối cùng cũng được an ủi. Nếu đây là "kế sách đối nhân xử thế" của Tư Minh Minh, thì anh thật sự phải bái phục. Anh nghĩ cả đời này mình cũng không đấu lại cô, vì người yêu ít hơn thì không bao giờ thua.
Nhưng ngay sau đó, anh lại quên hết những suy nghĩ này. Anh cảm thấy Tư Minh Minh thật sự có chút thích anh. Sau bao ngày nghi ngờ, giờ anh lại tin vào điều đó.
"Người khác yêu đương có cãi nhau không?" Tư Minh Minh hỏi: "Còn bạn thân của anh, Cố Tuấn Xuyên và vợ cũ của anh ấy… họ có cãi nhau không?"
"Có chứ. Hai người họ cứ gặp nhau là cãi, mà còn cãi nhau đủ kiểu. Cố Tuấn Xuyên đúng là đồ vô dụng, cãi nhau bao giờ cũng lép vế." Nói xong, Tô Cảnh Thu lại tự giễu: "Giống như anh có thể thắng em vậy."
"Anh không thắng được em à? Hôm đó anh nói mấy câu thật là ghê gớm mà."
"Không đâu, chính những lời em nói vào buổi tối hôm đó mới là lợi hại."
Lời nói của cô từng tầng từng lớp logic, ý tứ có lý có tình, thái độ thì không kiêu ngạo, không hạ mình. Đúng kiểu "đâm thẳng vào tim" Tô Cảnh Thu bị cô nói đến mức không phản bác được câu nào, thậm chí còn cảm thấy mình đúng là một kẻ chẳng ra gì.
"Sao anh không phản bác lại?" Tư Minh Minh hỏi.
"Thứ nhất là vì thấy em nói đúng. Thứ hai là vì sợ em lật bàn với anh."
Thật ra anh vẫn kiêng dè cô. Lúc đó, cô đã nói đến mức đó rồi, còn dứt khoát bảo rằng "không được thì ly hôn", anh còn dám nói gì nữa chứ? Đây cũng là lần đầu tiên anh gặp một người nói chuyện thẳng thắn như vậy, khiến anh vừa nghĩ vừa nói đều không kịp.
"Cạn ly đi." Tô Cảnh Thu nói: "Chuyện cũ không nhắc lại nữa."
"Được. Chuyện cũ không nhắc lại nữa." Tư Minh Minh đồng ý.
Ăn xong, Tư Minh Minh chủ động xếp bát đũa vào máy rửa bát, nói rằng muốn đóng góp chút gì đó cho gia đình.
Tô Cảnh Thu không ngăn cô mà đứng phía sau nói mát: "Em biết làm gì mới gọi là đóng góp cho gia đình không? Yêu thương chồng của em thật nhiều vào."
Anh lại bắt đầu được đà lấn tới, đúng là anh giỏi nhất khoản này.
Tư Minh Minh không trả lời, chỉ đứng dậy, vỗ nhẹ vào ngực anh, bảo anh tránh ra, đừng cản cô làm việc.
Cô đang vui vẻ, biết rằng cơn sóng nhỏ giữa họ đã qua. Cuộc sống hôn nhân của cô vẫn sẽ tiếp tục. Còn về những khó khăn nào đang chờ phía trước, cô không thể đoán trước được.
Tối hôm đó, trong phần ghi chú của mình, cô viết: "Sống chung đúng là một bài toán khó."
Lạ lùng thay, cô không còn tưởng tượng đến những chú chuột nữa.
Mấy ngày sau, Nhiếp Như Sương hỏi cô vấn đề đã được giải quyết chưa, Tư Minh Minh đáp: "Giải quyết rồi ạ."
Nhiếp Như Sương lại nói: "Đã giải quyết được thì mẹ thêm vài lời sau nhé. Sống chung là như vậy đấy, không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Nói trắng ra, đó là hai người, con nhường một chút, người kia nhường một chút, cuối cùng cũng sống được với nhau. Con nghĩ quá trình đó con mất đi thứ gì, nhưng thật ra con cũng nhận được không ít."
Tư Minh Minh chỉ ừ ừ gật đầu.
Nhiếp Như Sương nói chuyện với cô xong lại đi tìm con rể để tán gẫu. Mấy chậu hoa trong nhà bà đang nở, bà chụp hình gửi cho Tô Cảnh Thu xem.
Tô Cảnh Thu lập tức tâng bốc không chừa chỗ nào: "Mẹ đúng là giỏi quá, nếu là con thì chắc chắn không trồng nổi. Màu sắc này cũng đẹp thật, lần sau con bưng một chậu về nhé."
Nhiếp Như Sương nghĩ thầm: Con rể khéo miệng thế này thì có thể làm sai chuyện gì ghê gớm được chứ? Đến giờ lại quên mất mấy ngày trước còn nhất quyết chấp người không chấp chuyện rồi.
Thật ra lúc đó Tô Cảnh Thu đang có chút không vui.
Cậu chàng quản lý tốt nhất của anh, Đào Đào không thể trở về. Cậu ta đã bắt đầu cuộc sống làm việc ở Singapore. Những gì học được từ Tô Cảnh Thu đủ để cậu ta làm tốt công việc tại nhà hàng, thậm chí còn được chủ nhà hàng đánh giá cao, muốn giao cho cậu ta quản lý cửa hàng.
Đào Đào nói với Tô Cảnh Thu: "Anh yên tâm đi, trái tim em mãi mãi hướng về anh. Nhưng giờ em không thể quay lại, chỉ mong anh cho phép em mang tay nghề của anh ra nước ngoài phát huy trước nhé!"
Đào Đào thật sự khá xui xẻo, nhưng lại lạc quan, điểm này rất giống với Tô Cảnh Thu.
Đào Đào không thể quay về, nhưng Tô Cảnh Thu vẫn giữ lương cơ bản cho cậu ta. Đào Đào cảm kích đến rơi nước mắt, người khác nghe chuyện này cũng cảm động không kém.
Nhân viên tài vụ tính toán lại sổ sách, đề xuất với Tô Cảnh Thu nên cắt giảm hai người ở nhà hàng và quán bar, rồi sau này khi cần sẽ tuyển thêm.
Nghe xong, Tô Cảnh Thu trong lòng bật ra một tiếng "mẹ kiếp," nghĩ rằng giờ mà sa thải người thì thật quá bất nhẫn. Anh không vượt qua được rào cản trong lòng, chỉ nói với tài vụ: "Để xem thêm đã!"
Khi kể chuyện này với Tư Minh Minh, anh hỏi cô lúc này nên xử lý thế nào. Tư Minh Minh đáp: "Cân nhắc chuyển vị trí hoặc chuyển đổi công việc."
"Chuyển kiểu gì?"
"Có thể cùng mọi người bàn bạc. Ví dụ, người mà anh cực kỳ ghét là Hồ Nhuận Kỳ, anh ta rất chuyên nghiệp trong mảng này."
"Anh thà chết đói cũng không thèm nhờ cái tên ngu ngốc đó." Tô Cảnh Thu gần như lật mắt: "Thằng đó không cắn người thì cũng làm người ta phát bực. Nhìn thấy nó là anh chỉ muốn đấm cho một phát."
"Em cũng muốn thế." Tư Minh Minh gật đầu: "Em luôn muốn đánh anh ta."
Hồ Nhuận Kỳ có lẽ đã hắt xì một cái, vì cả hai vợ chồng cùng muốn đánh anh ta.
Đối với họ, đây dường như chỉ là vấn đề nhỏ trong hiện tại. Nhưng những khó khăn thật sự lại liên tiếp ập đến. Dẫu vậy, điều đó không làm ảnh hưởng đến buổi tối hôm ấy, một buổi tối đẹp đẽ chỉ thuộc về họ.
Lo Khi cả hai tháo gỡ được nút thắt trong lòng mình và nhìn lại đối phương, họ cảm thấy tấm màn ngăn cách đã rơi xuống, khuôn mặt người kia trở nên rõ ràng hơn.