• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Minh Minh hơi khựng lại, cô không nghĩ Hồ Nhuận Kỳ quan trọng đến mức cần phải báo cáo với Tô Cảnh Thu. Trong suy nghĩ của cô, Hồ Nhuận Kỳ chỉ là một người không liên quan trong cuộc sống của họ. Vậy mà Tô Cảnh Thu lại bận t@m đến một người chẳng hề quan trọng, thật quá mức vô lý.

Chuyện này chẳng khác gì nếu cô phải để ý đến từng cô gái trong quán bar mà Tô Cảnh Thu gặp, hay từng khách nữ quay lại nhà hàng bán đồ lành mạnh của anh. Thế thì sao sống nổi?

"Bình tĩnh." Cô nhắn lại cho Tô Cảnh Thu: "Anh đừng rối."

Như đang dỗ trẻ con, có tác dụng, nhưng hạn chế. Trong một khoảnh khắc, Tô Cảnh Thu thật sự muốn bay ngay đến Thâm Quyến để đối chất với cô, nhưng nghĩ lại, dù sao anh cũng là một người đàn ông đầy sức hút, không thể để mình rơi vào hoàn cảnh thấp kém đến vậy. Dù vậy, anh vẫn âm thầm ghim chuyện này, quyết định sau này sẽ tính toán rõ ràng với cô.

Ở đầu kia, Tư Minh Minh và Hồ Nhuận Kỳ vừa xuống máy bay thì lao thẳng đến tổng bộ họp. Cô không hề tìm Hồ Nhuận Kỳ để hỏi chuyện về Diệp Kinh Thu. Có gì đáng hỏi chứ? Hồ Nhuận Kỳ chỉ đang làm bộ làm tịch, cố gắng dẫn cô vào bẫy mà thôi. Anh ta thật sự nghĩ trí óc cô không bằng mình, dễ dàng để anh ta xoay như vậy sao?

Tư Minh Minh không những không hỏi, mà còn tan họp là ôm máy tính bỏ đi ngay, thậm chí không tham gia bữa tiệc trưa. Cuối cùng, người chịu không nổi lại chính là Hồ Nhuận Kỳ. Sau giờ làm, anh ta chủ động nói với cô: "Quán cà phê dưới lầu, tôi kể cho em nghe về chuyện cậu bạn Thu Tử của đó."

Lúc này Tư Minh Minh mới miễn cưỡng theo anh ta. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Nói thật, nghe chuyện về một người bạn cũ từ miệng một người hoàn toàn không liên quan thật là cảm giác kỳ lạ. Những mảnh ký ức về Diệp Kinh Thu chợt hiện lên trong đầu. Cô mường tượng ra hình ảnh một Diệp Kinh Thu đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông đích thực. Anh ta hẳn sẽ không còn ôm lấy tường hay người khác để khóc nữa, cũng không gây sự đánh nhau với ai chỉ vì bốc đồng.

Mọi thứ ở anh ta đều tuỳ thuộc vào tâm trạng. Suy đoán này của Tư Minh Minh đến từ hình ảnh thoáng qua cô từng thấy ở Singapore: tóc anh ta không dài, nhưng khi Hồ Nhuận Kỳ gặp lại thì anh ta lại búi tóc như một đạo sĩ. Suốt ba mươi năm cuộc đời, Tư Minh Minh không gặp nhiều chuyện bất ngờ, nhưng Diệp Kinh Thu lại là một ngoại lệ. Trong những ký ức nhạt nhẽo, khô khan và u ám của cô, anh ta là một điểm sáng đầy màu sắc.

Theo lời kể của Hồ Nhuận Kỳ, Diệp Kinh Thu giờ đã là một người "ngộ đạo".

Hồ Nhuận Kỳ kể rằng Diệp Kinh Thu từng theo chân một nhóm bạn vào cuộc nhậu của họ, được các cô gái bao quanh. Những cô gái hiếm khi gặp được người đàn ông có phong thái đậm chất Á Đông như vậy: thanh thoát như gió mát trăng trong, tà áo phấp phới. Anh ta kể những câu chuyện đậm chất phương Đông, khiến các cô gái say mê, không rời mắt. Sau đó, khi muốn tìm sự yên tĩnh, anh ta lặng lẽ trốn vào một góc và tình cờ gặp Hồ Nhuận Kỳ - người cũng đang tìm chỗ yên bình.

Họ trò chuyện về Tư Minh Minh.

Diệp Kinh Thu nói: "Tư Minh Minh là người bạn tốt nhất của tôi. Chỉ có thế thôi."

Tư Minh Minh nghe đến đây thì thắc mắc: Cô trở thành bạn tốt nhất của anh ta từ khi nào thế nhỉ? Chẳng phải mỗi lần gặp nhau là lại cãi nhau sao? Nghĩ vậy, cô kết thúc cuộc trò chuyện với Hồ Nhuận Kỳ và rời đi.

Cuộc trò chuyện ấy ít nhiều đã ảnh hưởng đến Tư Minh Minh. Cô không phủ nhận rằng mình bị kéo ngược về thời thanh xuân.

"Diệp Kinh Thu!" Cô gái 17 tuổi Tư Minh Minh hét lớn: "Diệp Kinh Thu! Tôi nhìn thấy bố cậu rồi!" Cô vừa nhảy vừa la, chiếc ba lô trên lưng cũng lắc lư theo từng bước nhảy. Cô chỉ tay về hướng chòi canh: "Bố cậu! Tôi nhìn thấy bố cậu ở kia!"

Lạ thật, cô chỉ gặp bố của Diệp Kinh Thu một lần, nhưng lại nhớ rõ người đàn ông đó. Có lẽ vì ông ấy quá đặc biệt - phong cách, biểu cảm, khí chất đều hoàn toàn khác biệt với những người và sự việc xung quanh. Khi đó, cô nhìn thấy ông ấy cầm một chiếc bát đồng, biến mất giữa dòng người ở cuối chòi canh.

Diệp Kinh Thu chạy tới trước mặt cô, hỏi: "Ở đâu?"

"Bên kia!"

Cả hai cùng lao vào dòng người, Lục Mạn Mạn và Trương Lạc Lạc đuổi theo sau, hét lớn: "Chậm thôi! Hai người đi chậm thôi!"

Khi đó, Lục Mạn Mạn đã nổi tiếng với những câu nói mỉa mai. Vừa chạy, cô ấy vừa phàn nàn với Trương Lạc Lạc: "Sao bố của Diệp Kinh Thu cứ như con giun đất ấy, chui xuống rồi là mất tăm luôn!"

Họ cố gắng tìm kiếm trong dòng người, nhưng ngay cả khi trời tối, ánh trăng treo cao trên cây, vẫn chẳng thấy đâu.

Diệp Kinh Thu tựa vào một gốc cây, trông vô cùng đáng thương. Lục Mạn Mạn không nỡ, mua cho anh ta một que kem, nói: "Ăn đi, ăn xong cho nguội lòng!"

Trương Lạc Lạc bên cạnh vội đánh cô bạn một cái, bảo đừng đả kích người khác. Còn Tư Minh Minh thì giật que kem, tự mình ăn, vì chạy nóng người rồi.

"Mấy ngày trước bố tôi gửi thư nói ông ở Ngũ Đài Sơn." Diệp Kinh Thu nói.

"Thế cậu đã trả lời thư chưa?" Trương Lạc Lạc hỏi.

Diệp Kinh Thu lắc đầu. Trả lời gì chứ? Dấu bưu điện trên thư lại ghi là ở Phúc Kiến. Bố lừa anh ta mà thôi.

"Tôi không hiểu…" Lục Mạn Mạn vừa ăn kem vừa nói: "Bố mẹ cậu đã đoạn tuyệt tình cảm, vậy sao lại sinh ra cậu?"

Trương Lạc Lạc lại đánh, nhưng Lục Mạn Mạn nhanh chóng né được, lớn tiếng: "Chẳng lẽ các cậu không tò mò à? Bố mẹ Diệp Kinh Thu đều phiêu bạt khắp nơi, chuyện này chắc chắn không phải mới xảy ra ngày một ngày hai!"

"Tôi cũng tò mò." Diệp Kinh Thu nói: "Tôi nhất định sẽ làm rõ chuyện này."

Thế Diệp Kinh Thu đã làm rõ được chưa? Thật kỳ lạ. Những câu hỏi về anh ta đã chiếm lấy tâm trí của Tư Minh Minh suốt một thời gian dài. Cô muốn biết bạn mình đã đi đâu, và đang làm gì. Hồ Nhuận Kỳ kể rằng Diệp Kinh Thu chỉ ở đó nửa tháng rồi lại đeo chiếc ba lô lớn lên đường. Còn đi đâu, anh ta không nói, cũng chẳng ai hỏi thêm.

Có lẽ, Diệp Kinh Thu đang tìm kiếm ý nghĩa của cuộc đời mình chăng?

Ngày ấy, bọn họ - vài học sinh trung học hiếm hoi ngồi yên một chỗ mà không cãi nhau. Lục Mạn Mạn cứ liên tục hỏi Diệp Kinh Thu xem cậu ta có phát hiện gì từ hành động của bố mẹ không, chẳng hạn như liệu cậu ta có phải con nuôi không. Thấy Diệp Kinh Thu sắp mất bình tĩnh, Trương Lạc Lạc khẽ nói với bạn thân: "Tha cho cậu ấy đi, nhìn cậu ấy sắp suy sụp rồi."

"Mình đang giúp cậu ấy phân tích sự thật." Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Nói xong, cả hai quay đầu lại thì thấy Tư Minh Minh và Diệp Kinh Thu đều cúi đầu ngồi đó, hai người duỗi chân trái ra, mũi chân vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất. Thỉnh thoảng họ ngẩng đầu nhìn người qua đường, biểu cảm giống nhau đến kỳ lạ.

Lục Mạn Mạn như phát hiện ra chuyện động trời, bụm miệng lẩm bẩm: "Hai đứa này… không phải đang yêu sớm đấy chứ?"

Trương Lạc Lạc cũng nghĩ thế. Nếu không, kiểu người như Tư Minh Minh sao lại chạy xa như vậy để giúp bạn tìm bố?

"Về nhà thôi." Khi đó, Tư Minh Minh nói với Diệp Kinh Thu: "Đừng buồn quá, dù sao thì những chuyện tồi tệ hơn vẫn đang chờ phía trước mà!"

Diệp Kinh Thu nhìn cô, rồi lại nhìn hai cô gái bên cạnh, nói: "Ba người các cậu, đúng là nên làm bạn với nhau."

"Vì sao?" Tư Minh Minh hỏi.

"Vì các cậu đều rất phiền, mỗi người một kiểu phiền." Diệp Kinh Thu đang tâm trạng tồi tệ, chỉ vào Lục Mạn Mạn, nói: "Cậu ấy nói năng thiếu suy nghĩ, Trương Lạc Lạc thích giả vờ làm người tốt, còn cậu, chính là một người bi quan triệt để. Ba người các cậu có và chỉ có thể làm bạn với nhau, cả đời cũng không kết thêm được người bạn chân thành nào khác."

"Cả đời cậu cũng không bao giờ tìm lại được bố mẹ mình!" Lục Mạn Mạn phản đòn.

Sau này, họ thừa nhận rằng hoặc là Diệp Kinh Thu đã nguyền rủa họ, hoặc lời anh ta nói đã thành sự thật. Dù thế nào thì cuối cùng họ thật sự không thể kết thêm được bạn bè nào khác.

Tư Minh Minh mãi nghĩ về những chuyện này, đến khi về khách sạn mới nhớ ra ở nhà vẫn còn một "cô vợ nhỏ" cần dỗ dành. Cô xem lại những chuyện đã xảy ra và nhận ra mình đã đối xử với Tô Cảnh Thu quá máy móc. Tư Minh Minh tự cảm thấy bản thân không phải một người vợ tốt. Tô Cảnh Thu yêu cô bằng một trái tim chân thành, điều này lại làm nổi bật sự lạnh nhạt, hờ hững của cô. Dù đó không phải ý cô muốn, nhưng cô vốn dĩ là kiểu người như vậy.

Tô Cảnh Thu thật đáng thương.

Tư Minh Minh quyết định sẽ dỗ dành anh.

"Chồng ơi." Cô nhắn tin cho anh.

"Gọi video, nếu không thì đừng nói gì cả."

Tô Cảnh Thu nhất quyết phải "chỉnh" lại cái tính xấu của Tư Minh Minh. Gọi video thì có sao đâu, sáng nay cô hoảng hốt cứ như thể anh đã phạm tội tày đình vậy. Tô Cảnh Thu không hiểu tại sao Tư Minh Minh lại phản cảm đến thế.

"Trong video ai cũng xấu hết." Tư Minh Minh trả lời.

"???"

"Được rồi, anh không xấu, em xấu." Cô lại nhắn. Cô thật sự nghĩ vậy, cảm thấy khuôn mặt lớn của mình trên màn hình trông thế nào cũng không vừa mắt. Cô không hiểu nổi vì sao người khác lại thích gọi video, chẳng hạn như mẹ cô - bà Nhiếp Như Sương. Mỗi lần gọi video với bạn bè, bà đặt điện thoại một bên, ai làm việc nấy, nói vài câu không quan trọng. Có lần Tư Minh Minh lại gần nhìn, thấy đối phương đang dùng video để soi gương xem vết đồi mồi mới mọc trên mặt. Khiến cô suýt giật mình.

Tô Cảnh Thu đã nhận ra những nguyên tắc kỳ quặc của Tư Minh Minh. Làm quen hoàn toàn với cô là một việc rất khó. Cô tự dựng lên vô số ranh giới trong đầu, liên quan đến mọi khía cạnh của cuộc sống. Chỉ cần ai đó chạm vào một trong những ranh giới đó, cô ngay lập tức "xù lông", đẩy người đó trở lại vị trí nên đứng.

"Thế em nói đi, tại sao đi công tác với thằng đó mà không nói với anh?" Tô Cảnh Thu lại hỏi. Thật ra, anh đã hết giận, vì cả ngày nay anh không rảnh để giận lâu. Ban đầu, anh tự mình giận một lúc, sau đó lại gọi điện mách mẹ vợ - bà Nhiếp Như Sương - kể tội Tư Minh Minh. Nghe xong, bà cũng tức thay anh, nhưng vẫn an ủi: "Con yên tâm, Minh Minh nhà mình không ưa mấy kiểu người như thế đâu."

"Vì cảm thấy không liên quan gì đến anh." Tư Minh Minh trả lời: "Tô Cảnh Thu, trong cuộc sống của chúng ta sẽ có rất nhiều người khác giới qua lại, chẳng lẽ ai quen thân một chút cũng phải báo cáo sao?"

Câu hỏi này của Tư Minh Minh khiến Tô Cảnh Thu á khẩu. Anh ngập ngừng một lúc lâu mới đáp: "Người mình thích thì phải báo chứ?"

"Vậy những người thích anh thì nhiều lắm đấy. Mẹ anh nói có cô gái còn đến tận nhà anh, tặng hoa, hát hò, thậm chí theo dõi anh... giờ anh kể lại hết cho em đi." Tư Minh Minh quyết định lấy tấn công làm phòng thủ, khiến anh hiểu hoàn cảnh của cô.

Tô Cảnh Thu lại nói: "Được thôi, em tốt nhất lấy giấy bút ra ghi lại, anh sẽ kể từng chuyện từ đầu đến cuối hôm nay."

"Anh đang cố chấp với em à?"

"Anh đang chân thành với em."

"Anh chân thành quá mức rồi đấy."

Tô Cảnh Thu bật cười. Anh thích cái kiểu nghiêm túc đến kỳ lạ của Tư Minh Minh, chọc cô đúng là một niềm vui lớn. Chỉ cần cô "làm căng", anh lại cảm thấy thoải mái hơn. Vì thế, bà Vương Khánh Phương thường nói anh có vấn đề, cứ thích tự chuốc khổ. Rõ ràng kỹ năng không cao, nhưng lúc nào cũng thích "so tài".

"Con cứ muốn so tài với cô ấy." Tô Cảnh Thu nói: "Sống cùng nhau, hai người không so đo, sao mà được?"

Thật ra, anh chẳng biết sống chung phải thế nào, chỉ làm theo cảm giác mà thôi.

Tư Minh Minh nhận ra Tô Cảnh Thu đang cố ý trêu chọc mình, tức giận hét lên: "Tô Cảnh Thu!"

"Sao? Chỉ cho phép em ngày ngày đặt bẫy anh, không cho anh thỉnh thoảng phản kháng à?" Tô Cảnh Thu cười đắc ý: "Thích em nên mới chiều em, không thích thì ai thèm quan tâm em là ai."

"Thế em phải cảm ơn anh à?"

"Cảm ơn đi, chân thành vào."

Nói xong, anh gọi một cuộc thoại âm thanh, vẫn chừa chút không gian riêng cho cô. Tư Minh Minh bắt máy, nghe anh hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Gì cơ?"

"Chuyện chăn gối không được đổi tư thế, không muốn gặp bạn bè của nhau, không gọi video, lái xe phải nghe đúng đài đó... ngoài những chuyện này, còn gì nữa không?"

Tư Minh Minh im lặng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Cô biết bản thân là người có nhiều ranh giới, xa cách và áp đặt. Chỉ là cô luôn cư xử lịch sự, nên ít người nhận ra hoặc phàn nàn rõ ràng. Tô Cảnh Thu là người đầu tiên thẳng thắn nêu ra điều này.

Anh có vẻ bề ngoài xuề xòa, nhưng hóa ra lại để ý mọi thứ.

"Em cũng không rõ... Tóm lại là nhiều lắm." Tư Minh Minh chân thành nói: "Xin lỗi anh, em đã khiến anh phải chịu đựng."

"Có gì mà chịu đựng? Ai chẳng có tật xấu riêng."

"Nhưng em phiền phức quá mà." Tư Minh Minh cố ý nói vậy.

"Đừng, đừng nói vậy. Không phiền phức thì không phải là Tư Minh Minh nữa rồi." Tô Cảnh Thu thật lòng cảm thấy chẳng có gì nghiêm trọng. Dù đôi khi anh cũng có chút hụt hẫng vì những hành động của cô, nhưng thật sự anh có thể hiểu được.

"Vậy thì được rồi. Cảm ơn sự bao dung của anh." Tư Minh Minh liếc nhìn đồng hồ. Đã đến giờ cô nên đi ngủ, nhưng cô không vội cúp máy mà nói: "Em cảm thấy gọi video cũng không sao. Nhưng xin anh đừng dùng mấy thứ kỳ quặc đối diện với camera, ví dụ như... bộ phận sinh dục... chẳng hạn."

Tô Cảnh Thu bỗng cảm thấy đầu óc mình như nổ tung.

Cô xem anh là loại người gì vậy chứ! Anh là kiểu người cuồng phô bày à!

"Không, em vừa đánh mất cơ hội rồi." Tô Cảnh Thu nói xong liền cúp máy. Sau đó anh cúi đầu nhìn thoáng qua... chính mình. Điện thoại lại rung lên, lần này là cuộc gọi video từ Tư Minh Minh.

Ngón tay Tô Cảnh Thu lơ lửng ở nút từ chối một chút, chỉ một chút thôi, rồi anh bấm nhận cuộc gọi.

"Hừm." Anh nói. Lúc này anh đang đứng bên ngoài một quán bar, phía sau là bảng hiệu đèn neon cùng những người qua lại tấp nập.

"Anh nhìn cũng được đấy." Tư Minh Minh nói: "Anh trên màn hình trông rất đẹp, cụ thể hơn so với chỉ nghe giọng nói."

Tô Cảnh Thu tỏ ra rất hưởng thụ, còn đưa tay xoa xoa ngực mình: "Em nói thật không đấy?"

"Tất nhiên. Trong những người em quen, anh là đẹp trai nhất rồi." Tư Minh Minh ngồi xếp bằng trên giường, gọi video cũng phải thật nghiêm túc. Bộ đồ ngủ caro kín đáo, cúc áo cài đến tận cổ.

Tô Cảnh Thu đưa điện thoại ra xa rồi lại gần, trong một thoáng không dám tin rằng mình và Tư Minh Minh đã sống chung với nhau nửa năm trời.

"Tư Minh Minh, nửa năm rồi, em thấy anh là người thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK