• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, nhưng lại đau hơn cả một cái tát thẳng vào mặt.

Từ trước đến nay, khi yêu, Tô Cảnh Thu luôn là kiểu người nóng nảy. Mỗi lần cãi nhau, cả hai bên đều nói những lời làm tổn thương đối phương. Lúc đó, tuy tức điên lên, nhưng cảm xúc ấy đến nhanh và cũng tan đi nhanh, thường không kéo dài qua đêm.

Còn Tư Minh Minh thì khác. Cô không tranh cãi, chỉ lặng lẽ quay về phòng, đeo tai nghe, lấy một quyển sách ra để bình tâm đọc.

Lục Mạn Mạn nhắn tin hỏi cô: "Tô Cảnh Thu lại giở trò rồi hả? Cậu bị bắt nạt đúng không?"

Nhưng Tư Minh Minh không bao giờ chịu thua ai.

Thật ra cô vốn dĩ rất giận. Nhưng khi Tô Cảnh Thu khí thế hừng hực trở về nhà, chuẩn bị cãi nhau cho ra ngô ra khoai, cô bỗng nhiên không còn tức giận nữa.

Tư Minh Minh quá thông minh, cô biết rằng đối với Tô Cảnh Thu, không thể dùng cứng đối cứng. Qua nhiều lần giao tranh, cô nhận ra rằng: điều Tô Cảnh Thu sợ nhất chính là sự bình tĩnh.

Cô không thêm dầu vào lửa, cũng không bàn luận về những chuyện xảy ra hôm đó, mà chọn cách gác lại.

Sự lạnh lùng của Tư Minh Minh khiến Tô Cảnh Thu bứt rứt không yên. Anh đứng trước cửa, ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đã khép lại.

Xong rồi, lần này Tư Minh Minh thật sự giận, và còn giận rất lớn.

Tô Cảnh Thu không hiểu nổi thói quen "giận mà không nói" của Tư Minh Minh là từ đâu ra, anh cũng không biết phải giải quyết thế nào. Nghĩ đến việc tìm ai đó để xin lời khuyên, nhưng lại cảm thấy chuyện trong nhà không nên để người ngoài biết. Cuối cùng, anh quay về phòng mình, quyết định ngủ một giấc.

Tô Cảnh Thu không hay giữ chuyện trong lòng, nhưng đêm đó, anh cứ trằn trọc mãi, suy đi nghĩ lại. Cuối cùng, anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tư Minh Minh: "Ngủ chưa?"

Tư Minh Minh không thấy tin nhắn đó, vì cô đã ngủ say.

Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy, theo thói quen chuẩn bị đi làm: rửa mặt, thay đồ công sở, trang điểm nhẹ nhàng. Nhưng khi bước ra khỏi phòng, cô mới sực nhớ hôm nay mình được nghỉ. Trong bếp vang lên những tiếng lách cách, cô ghé mắt nhìn thử: Tô Cảnh Thu đang làm bữa sáng.

Hôm nay bữa sáng là mì nước nấu bằng nước hầm cá.

Không biết anh học được cách ăn kỳ lạ này ở đâu, phải hầm cá đến khi nước chuyển màu trắng đục, sau đó dùng nước ấy để nấu mì. Khi mì chín, rắc thêm một chút hành lá và ngò rí, tùy theo khẩu vị của người ăn mà nêm nếm thêm.

Cách ăn này không thuộc về miền Bắc hay miền Nam, nhưng lại hợp khẩu vị của Tư Minh Minh: thanh đạm, tươi ngon, rất vừa ý cô.

Thậm chí cô còn muốn hỏi Tô Cảnh Thu: những món ăn này rốt cuộc anh học từ ai? Chẳng lẽ những mối tình trước đây của anh đều hóa thành các món ăn ngon rồi sao?

Tư Minh Minh lặng lẽ đứng nhìn hai phút, sau đó quay lại phòng. Cô mở điện thoại ra và thấy tin nhắn của Lục Mạn Mạn hỏi về diễn biến tối qua. Sau một lúc suy nghĩ, cô trả lời: "Không cần lo lắng về diễn biến sau đó."

Chuyện vốn không phải chỉ là vì ly rượu giao bôi.

Tư Minh Minh vốn không thích Tô Cảnh Thu uống rượu. Cô cảm thấy may mắn vì dù ngày ngày anh ngâm mình trong rượu, anh vẫn không có vẻ gì của một kẻ sa đọa. Nhưng con người cuối cùng rồi cũng sẽ già đi. Khu dân cư của Nhiếp Như Sương có bao nhiêu ông cụ từng phong lưu hào hoa khi còn trẻ, nhưng dần dà lại trở thành những kẻ nghiện rượu. Đến khoảng bốn, năm mươi tuổi, ngoại hình đã thay đổi hoàn toàn, giống như người bị ngâm trong rượu: bụng to, đầu lớn, cổ thô. Đến mùa hè, họ xắn áo lên, để lộ cái bụng tròn xoe. Đợi đến khi tuổi già, một ngày nào đó bỗng cảm thấy không khỏe, được đưa vào bệnh viện, phát hiện ra mình bị đột quỵ. Từ đó, khuôn mặt méo mó, thân thể suy sụp, đi lại khập khiễng, uống bao nhiêu thuốc Đông y cũng chẳng khá lên. Còn đâu vẻ đẹp trai phong độ khi còn trẻ?

Nếu là người khác, Tư Minh Minh sẽ nghĩ: "Điều đó không liên quan đến tôi, tôi không cần bận tâm. Tôi không phải người thích cứu giúp người khác, càng không phải lo chuyện bao đồng. Hơn nữa, họ cũng đã từng tìm thấy niềm vui trong rượu."

Nhưng nghĩ đến việc một ngày nào đó, Tô Cảnh Thu cũng trở thành như vậy, trái tim cô lại đau nhói. Nếu không ly hôn, không có cách nào cắt đứt quan hệ, cô không muốn chứng kiến một thảm kịch do chính con người tạo ra.

Vậy nên, cô không cho phép mình thỏa hiệp trong chuyện này.

Hoặc ly hôn, hoặc bỏ rượu và thuốc lá. Tư Minh Minh muốn thử xem liệu Tô Cảnh Thu có thể từ từ bỏ rượu hay không.

Cô hiểu rõ tâm trạng của mình, nhưng Lục Mạn Mạn lại không đồng tình: "Cậu thật sự không bận tâm chuyện anh ta uống rượu giao bôi với người khác sao?"

Tư Minh Minh đáp: "Mình có chiến lược. Một bước không thể đi đến thành công. Anh ấy không uống rượu, thì đương nhiên sẽ không có giao bôi; nếu anh ấy trân trọng hôn nhân, tự khắc sẽ có giới hạn."

Cô tỉnh táo, lý trí, xử lý vấn đề của Tô Cảnh Thu như đang thực hiện một dự án tư vấn.

Tô Cảnh Thu gõ cửa, nói vọng vào: "Ra ăn sáng."

Tư Minh Minh thay đồ, bước ra và bắt đầu ăn sáng. Nhưng cô chỉ ăn, không nói chuyện, cũng chẳng nhìn anh. Bát mì cá ấy, cô rưới thêm chút giấm, nhấp một ngụm nước dùng, nghe Tô Cảnh Thu hỏi: "Ngon không?"

Cô không trả lời câu hỏi của anh, chỉ nói: "Cảm ơn anh."

Cô không hoàn toàn phớt lờ anh. Nếu anh nói chuyện, cô vẫn đáp lại. Nhưng rõ ràng có điều gì đó không đúng.

Trải qua cả một đêm trăn trở, Tô Cảnh Thu ngồi đối diện nhìn Tư Minh Minh, cuối cùng lên tiếng: "Chuyện làm ăn của anh, cách làm này anh cũng đã duy trì nhiều năm rồi. Mở quán bar, điều quan trọng nhất là phải vui vẻ, thật ra chẳng ai để bụng quá. Anh lại càng không. Nhưng tối qua anh đã suy nghĩ, nếu đã kết hôn, thì nên có thái độ của người đã kết hôn. Một số tiền, đúng là không nên kiếm theo cách đó. Em nói đúng."

"Anh đã nói với họ rồi, từ giờ anh chỉ bán rượu, giao bôi thì để tự khách quyết định xem có uống hay không."

"Xin lỗi em nhé, kết hôn rồi mà còn không biết giữ mình. Đúng là anh quá tệ."

Anh nói với thái độ rất chân thành, đôi mắt sáng lên, nhìn cô đầy vẻ đáng thương. Nhưng Tư Minh Minh chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ khẽ đáp: "Ừ."

Thái độ xin lỗi của Tô Cảnh Thu rất chân thành, nhưng anh không tìm ra vấn đề cốt lõi. Chuyện giao bôi đúng là có vấn đề, nhưng chưa đến mức khiến Tư Minh Minh để t@m đến vậy.

Phản ứng của cô khiến Tô Cảnh Thu ngẩn người. Bản năng của anh là nghĩ: "Sao thế nhỉ? Không phải xin lỗi là đúng sao?"

Ăn sáng xong, Tư Minh Minh lại về phòng ngủ, nhẹ nhàng khép cửa. Nhưng cái cách cô khép mình, hoàn toàn ngăn cách anh ở bên ngoài, rõ ràng hơn bao giờ hết.

Tô Cảnh Thu bị cô làm cho khó xử, cảm giác như có một tảng đá lớn chặn ngang trong lòng, rất khó chịu. Anh suy nghĩ mãi cũng không ra nguyên do, đi làm mà tâm trạng rầu rĩ, không chút sức sống.

Tết đã cận kề, các công ty và đơn vị bắt đầu tổ chức hết bữa tiệc trưa này đến bữa khác, khiến nhà hàng ăn uống lành mạnh của anh trở nên vắng khách. Trong khi đó, Đào Đào đang chuẩn bị đi Singapore đón Tết. Khi Tô Cảnh Thu đến nhà hàng, cậu ta đang thử một chiếc mũ phớt lịch lãm.

Chàng trai trẻ đẹp trai, năng động, gia đình có chút điều kiện. Sau khi tốt nghiệp, cậu ta chẳng muốn làm việc ở đâu, lại muốn theo ông chủ xăm hình học cách làm bít tết. Tự hào rằng mình đã học được một nghề, cậu ta tự tin có thể làm việc ở bất kỳ nhà hàng phương Tây nào trên thế giới.

Thấy Tô Cảnh Thu bước vào, Đào Đào liền hỏi ý kiến về gu thẩm mỹ mới của mình: “Ông chủ thấy sao? Có phong cách Anh quốc cổ điển không?"

"Cậu sang Singapore mà còn định chơi phong cách cổ điển Anh à?" Tô Cảnh Thu hỏi.

"Đúng thế!" Đào Đào đáp: "Đi chơi mà, tôi muốn sao thì làm vậy."

Cuộc đối thoại tầm thường này chẳng báo trước điều gì lớn lao sẽ xảy ra trong tương lai. Vì nhà hàng đang vắng khách, hai người rời quán, ra ghế dài bên đường hút thuốc. Chiếc ghế dài này họ đã quá quen thuộc, vì không ít buổi chiều ảm đạm, hai người đều ngồi đây nhìn dòng người thưa thớt qua lại.

Đào Đào vì sắp đi chơi nên rất phấn khích, hăng say kể về chuyến đi Singapore. Tô Cảnh Thu vừa châm điếu thuốc, hút được một hơi, lại thấy khó chịu nên dập tắt.

Đào Đào kinh ngạc nhìn anh: "Ông chủ, anh định chuẩn bị sinh con à?"

"Con cái gì!" Tô Cảnh Thu đáp: "Không muốn hút thôi, viêm họng."

Viêm họng hay sợ vợ thế? Đào Đào nghĩ bụng. Thấy Tô Cảnh Thu không hút, cậu ta cũng tắt thuốc, hai người cứ ngồi im lặng.

Nhớ lại chuyện nghe lỏm ở nhà hàng chiều nay, Đào Đào hỏi: "Ông chủ, anh có nghe chuyện virus chưa?"

"Mặc kệ nó!" Tô Cảnh Thu bực bội, không muốn bàn chuyện virus, cũng chẳng muốn nghĩ cách cải thiện tình hình kinh doanh nhà hàng dịp cuối năm. Tâm trí anh lúc này chỉ quanh quẩn suy nghĩ vì sao Tư Minh Minh lại phớt lờ mình. Tại sao cô có thể lạnh nhạt với anh như thể anh là người không hề quan trọng?

"Cậu và bạn gái vẫn thân thiết như thế chứ?" Tô Cảnh Thu hỏi.

Đào Đào tỏ vẻ đắc ý: "Đương nhiên, bạn gái rất yêu em, cũng rất dựa dẫm vào em. Bạn gái em là kiểu dịu dàng đáng yêu, không giống bà chủ, trông cứ như nữ chiến binh thép ấy."

Tô Cảnh Thu đá cậu một cái: "Có giỏi thì nói thẳng trước mặt Tư Minh Minh đi!"

"Em đâu dám!" Đào Đào cười khúc khích, hạ giọng nói: "Ông chủ, hôm nay tâm trạng anh không ổn lắm nhỉ, có chuyện gì à?"

"Hai đứa không cãi nhau bao giờ à?" Sự chú ý của Tô Cảnh Thu dồn về chuyện tình cảm của Đào Đào và bạn gái.

"Có chứ! Cô ấy không cho em uống rượu, nói uống rượu hại sức khỏe; cũng không cho hút thuốc, bảo hút thuốc thì phổi đen; mà cũng không cho em ngắm mấy cô gái khác nữa..."

Quan hệ thân thiết đồng nghĩa với việc bị kiểm soát sao? Tô Cảnh Thu rơi vào suy tư. Nửa đời trước anh luôn khao khát tự do, muốn tìm một nơi không lo nghĩ giữa cuộc sống đầy ràng buộc. Vì thế tính cách anh mãi như một đứa trẻ, tự do tự tại.

Về nhà ăn cơm theo lời Vương Khánh Phương gọi, anh chỉ lười biếng đáp lại. Khi bước vào cửa, thấy Tư Minh Minh đã tới, nhớ lại sắc mặt cô sáng nay, anh quay mặt sang chỗ khác ngay, giả bộ không để ý. Nhưng ánh mắt lại lén nhìn cô vài lần, một lần bị cô phát hiện, anh bèn lúng túng hừ một tiếng.

Vương Khánh Phương thấy hai người gượng gạo như vậy, nở nụ cười đầy toan tính, ngoắc tay gọi Tô Cảnh Thu vào phòng trong, chẳng nói chẳng rằng liền cầm roi lông gà quất anh một trận. Chiếc roi lông gà đã cũ, lông gần như rụng hết, giờ cầm càng thuận tay, quất xuống mông Tô Cảnh Thu vang lên "chát" một tiếng, nghe rất giòn.

Bà ấy biết Tư Minh Minh không phải người vô cớ nổi giận, cô luôn có chừng mực. Vì thế khi cô bước vào liền kể vài câu, bà ấy tin ngay. Dù sao đánh trước rồi nói sau, cũng chẳng lo oan sai.

Tư Minh Minh áp tai lên cửa, che miệng nghe Tô Cảnh Thu thanh minh: "Con không sai, con không sai, con xin lỗi rồi mà cô ấy vẫn không thèm để ý!"

"Vậy là do con xin lỗi không thành tâm!" Vương Khánh Phương lại vung roi quất thêm. Bà ấy đánh đến mệt, ngồi thở hổn hển. Tô Cảnh Thu cảm thấy mình thật oan ức, không kìm được than thở: "Có chuyện thì nói rõ ra, sao phụ nữ các người đều khó hiểu thế? Một người giận hờn không nói lý do, một người chẳng nói chẳng rằng đã đánh. Con là đàn ông vai năm tấc rộng, mà lại bị hai người ức hiếp thế này!"

Mặc dù oán trách, nhưng Tô Cảnh Thu lại không đả động đến nguyên nhân, càng không nhắc chuyện Tư Minh Minh xem bói tay cho người đàn ông khác ở quán bar.

Vương Khánh Phương nhìn đứa con trai có hình xăm đầy mình với vẻ mặt ấm ức, không nhịn được bật cười, phẩy tay đuổi anh đi: "Cút, cút đi! Nhìn mày mà bực mình. Lúc bình thường thì lanh lợi, nhưng lúc quan trọng thì đầu óc bay đi đâu mất. Tự về mà nghĩ xem vì sao người ta không thèm để ý đến con!"

Thì ra Tư Minh Minh cũng đã học được chiêu của Tô Cảnh Thu, vừa bước vào nhà đã mách Vương Khánh Phương: "Mẹ, con chịu hết nổi con trai mẹ rồi. Suốt ngày hút thuốc, nhậu nhẹt, bán sắc kiếm tiền, không chịu làm ăn đàng hoàng, uống rượu giao bôi lấy tiền."

Hút thuốc, uống rượu thì không thể tha! Bán sắc lại càng không thể tha! Vương Khánh Phương vốn đã ghét cay ghét đắng những "thói xấu" của Tô Cảnh Thu, nghe Tư Minh Minh cũng bất mãn, hai người lập tức bàn bạc, quyết định phối hợp "văn võ song toàn" để trị anh.

Khi Tô Cảnh Thu mở cửa, bắt gặp ánh mắt Tư Minh Minh ló ra nhưng không kịp né tránh, anh liền lườm cô: "Chồng em bị đánh rồi, giờ em vừa lòng chưa?"

Tư Minh Minh lại nghiêm mặt, quay người bỏ đi.

Suốt bữa cơm, Tô Cảnh Thu ăn trong sự khó chịu. Trên bàn không ai thèm nhìn anh, chỉ ăn qua loa rồi rời đi, âm thầm thề rằng trước Tết sẽ không bao giờ quay lại nhà Vương Khánh Phương.

Ra khỏi cửa, hai người đi mỗi người một ngả. Vốn định về nhà rồi nói chuyện với Tư Minh Minh, ai ngờ cô lái chiếc xe nhỏ của mình nhanh như gió, đến cả đèn hậu anh cũng chưa nhìn kỹ đã biến mất.

Về đến nhà, cửa phòng của Tư Minh Minh lại đóng kín.

Nhưng cô nhắn cho anh một tin: "Không còn sớm nữa, anh còn phải đến quán bar bán rượu, uống rượu. Nhớ giữ an toàn nhé!"

Cô thật biết cách chọc tức người khác.

Tô Cảnh Thu trả lời: "Yên tâm. Hôm nay chắc chắn anh sẽ làm ăn phát đạt, vì anh quyết định bán mười ly rượu giao bôi."

Tới quán bar, anh vẫn pha chế rượu, nhưng luật chơi đã thay đổi. Người thắng ly rượu có thể yêu cầu bất kỳ ai nhảy một điệu, trừ Tô Cảnh Thu. Nhân viên của quán bar toàn là những người nhảy cực giỏi, họ biểu diễn trước mặt khách và tương tác, khiến cả quán bar trở nên sôi động và náo nhiệt.

Có người hỏi Tô Cảnh Thu: "Sao không uống giao bôi nữa?"

Tô Cảnh Thu lắc đầu: "Không được, kết hôn rồi, phải cẩn thận chút!"

Thế giới này lúc nào cũng ồn ào, náo nhiệt, dường như không bao giờ nguội lạnh, ít nhất là trong ngày hôm ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK