"Chuyện tôi sắp kể rất kỳ lạ. Có một hôm tôi ra ngoài, gặp một người đàn ông mặc áo choàng…" Trên đài phát thanh xe của Tư Minh Minh đang mở một kênh ít người nghe, có một thính giả gọi vào kể một câu chuyện kỳ dị. Điều này khiến Tô Cảnh Thu quên đi cái nóng, tiện tay tắt luôn radio.
Anh hối hận vì đêm qua không nên uống say, nếu không hôm nay đã có thể tự lái xe của mình, tránh khỏi việc phải ngồi chiếc xe trông như xe đi lại của người già này. Trong xe quá ngột ngạt, Tư Minh Minh chăm chú nhìn đường, lái xe rất lịch sự, gặp người chen vào làn thì dừng lại, vẫy tay cho họ đi trước.
Thời tiết nóng như vậy, cô lái xe chậm rì, mỗi lần vẫy tay cho người khác chen ngang, Tô Cảnh Thu đều muốn đập cho cô một trận.
Khi nhìn Tư Minh Minh, Tô Cảnh Thu cảm thấy giống như nhìn thấy cô bạn gái mà mình chán ghét thời đi học. Vừa muốn tránh xa, vừa không cam lòng, trong lòng lại muốn quay đầu nhổ nước bọt một cái. Đúng vậy, trạng thái của anh chính là như thế. Tâm trạng không tốt, anh diễn cả một màn kịch trong đầu khi xe chạy trên đường vòng đầy ách tắc. Trong vở kịch đó, Trịnh Lương khóc lóc kể lể về cuộc hôn nhân bất hạnh của mình, còn anh giơ giấy chứng nhận kết hôn ra cười nhạo: "Muộn rồi, tôi đã kết hôn!"
Mãi mới đến nơi, anh xuống xe, lặng lẽ đi theo sau Tư Minh Minh. Trước khi vào cửa, anh đã tưởng tượng về căn nhà của một "tinh anh" ngành nghề với mức lương hơn 200 vạn tệ mỗi năm. Nhưng không ngờ, nó còn chẳng bằng một nửa căn nhà của anh, một ông chủ nhà hàng sắp phá sản kiêm chủ quán bar.
Đập vào mắt là một không gian chủ đạo với tông màu xám và trắng. Nếu nói theo kiểu văn vẻ thì là phong cách "thôn dã xưa cũ", nhưng Tô Cảnh Thu lại thẳng thắn gọi đó là phong cách "lạnh lẽo". Anh đứng ở cửa, nhìn Tư Minh Minh cúi người tìm dép cho anh, trong lòng lại tự nhiên sinh ra lo lắng: liệu cô có ép anh nằm trên chiếc sofa trắng kia để làm chuyện gì đó không đứng đắn không?
Đúng vậy, đừng thấy cô gái này im ắng mà lầm, Tô Cảnh Thu cảm nhận rõ ràng sức mạnh của cô.
Khi còn đang nghĩ ngợi, đôi dép đã được ném xuống chân anh, lời nói của Tư Minh Minh cũng vang vào tai: "Chồng ơi, vào đi."
Sở thích trêu chọc của Tư Minh Minh bất chợt bộc phát, chỉ có cô biết để thốt ra hai từ "chồng ơi", cô đã phải cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn trong lòng. Nhưng nhìn ánh mắt mở to kinh ngạc và biểu cảm không thể tin nổi của Tô Cảnh Thu, cô không nhịn được bật cười.
Trong mắt Tô Cảnh Thu khi đó, nụ cười của cô rõ ràng là một nụ cười lạnh lùng, chế giễu. Dù anh vốn rất bản lĩnh, nhưng trước uy lực của tiếng "chồng ơi" này, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng. Phải đến khi ngồi trên ghế sofa, anh mới kịp phản ứng, cất giọng: "Cô nhập vai nhanh nhỉ."
"Nhanh à?" Tư Minh Minh không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng cười như nắc nẻ. Cô quay người đến tủ lạnh lấy đá. Cánh cửa tủ lạnh mở ra che khuất thân hình cô, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà run vai cười.
Những đồng nghiệp và cấp dưới từng gọi cô là "người máu lạnh" mãi mãi sẽ không biết rằng sau cánh cửa văn phòng, cô thường cười rũ rượi trước những email ngớ ngẩn của người khác. Nghiêm túc thì nghiêm túc, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn có chút thú vui nhỏ.
Ông chồng Tô Cảnh Thu của cô trông có vẻ thật tội nghiệp. Người đàn ông có thể khuấy đảo trong nhà hàng của mình, dựa vào ngoại hình mà xử lý mọi chuyện, lúc này lại ngồi cứng nhắc trên chiếc sofa nhỏ trong nhà cô. Đến cả hình xăm trên cánh tay cũng như mất đi sự sống động. Cô rót nước ngọt vào một chiếc cốc thủy tinh, bọt khí vui vẻ nhảy múa. Thêm vài viên đá lạnh, một ly nước giải khát mát lạnh đã sẵn sàng.
Cô dùng khăn giấy bọc quanh thân ly, đặt xuống bàn trà gỗ trước mặt Tô Cảnh Thu, rồi ngồi xuống cách anh một khoảng rộng đúng bằng một chiếc gối sofa, làm động tác mời: "Mời dùng."
Tô Cảnh Thu vừa khát vừa nóng nhưng không động đến chiếc ly. Thật ra, anh mắc bệnh sạch sẽ nhẹ. Sự sạch sẽ này rất trừu tượng, chỉ phát tác khi ở cùng người không quen. Lạ một điều, với Trịnh Lương anh lại không hề cảm thấy vậy.
Tư Minh Minh đã quá quen với việc giao tiếp, sự e dè đó không thể qua được mắt cô. Cô không nói gì, nhấc ly lên, uống một ngụm nước ngọt. Lâu rồi cô không uống thứ mát lạnh như vậy, một ngụm vào miệng khiến cô cảm thấy sảng khoái. Cô đứng dậy, mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước suối chưa mở, đưa cho anh.
Tô Cảnh Thu nhận lấy, nói lời cảm ơn, sau đó chẳng nói thêm gì nữa.
Tư Minh Minh cũng không ép anh nói chuyện. Cô vốn ít nói, cô thấy sự yên lặng kỳ lạ này hoàn toàn hợp với mình. Cô rất thoải mái, ngả đầu vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong căn phòng yên tĩnh, oi nóng ấy, đôi lúc có vài âm thanh nhỏ: tiếng gió thổi qua rèm cửa, tiếng dòng điện của tủ lạnh, tiếng trẻ con nô đùa dưới lầu. Những âm thanh ấy dệt nên một thế giới mới trong cuộc sống của họ. Dù họ có tự nhủ thế nào đi nữa, từ giây phút con dấu đỏ được đóng xuống, cuộc đời họ đã không còn giống như trước.
Tư Minh Minh không hề sợ Tô Cảnh Thu. Người chồng có hình xăm này trông có vẻ khó gần, nhưng cô thật sự không sợ anh. Thậm chí, cô không sợ bất kỳ ai. Trong không gian yên tĩnh ấy, cô ngủ thiếp đi. Không chỉ ngủ, cô còn mơ.
Cô mơ thấy ngày hôm sau khi từ huyện Xương Bình trở về, ba người họ bị phạt đứng ngoài hành lang. Một người bước qua ánh nắng dài cuối hành lang đi tới, dừng lại trước mặt cô và nói: "Đáng đời, Tư Minh Minh."
Lúc đó cô mới mười mấy tuổi, không hiểu tại sao mình luôn bị con trai ghét bỏ. Đương nhiên cô sẽ phản kháng mãnh liệt, và kết quả cuối cùng là cô không thích ai, và cũng không ai thích cô.
Người con trai đó nói cô đáng đời, rồi quay lại đưa cô một chai nước, sau đó bỏ chạy.
Giấc mơ này thật kỳ lạ. Cô đã rời xa thời niên thiếu hơn mười năm, bình thường cũng chẳng nghĩ đến, sao giờ lại hiện lên sống động như vậy? Đến cả hơi nóng của ánh nắng trong hành lang cũng cảm giác được.
Tỉnh dậy, Tư Minh Minh theo phản xạ nhìn chiếc đồng hồ trên tường. Chỉ mới ngủ được năm phút. Người đàn ông bên cạnh cũng dựa lưng vào ghế, mắt nhìn trần nhà, trông như không còn sức sống.
"Chào." Tư Minh Minh lên tiếng.
Phải rất lâu sau, Tô Cảnh Thu mới trả lời: "Chào."
Tư Minh Minh thận trọng, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vì đã kết hôn, chúng ta có thể bàn về những quy tắc sống chung trong tương lai."
"Quy tắc gì?" Tô Cảnh Thu hỏi.
"Như một cuộc hôn nhân bình thường, cần có trật tự, mỗi người cần nêu rõ nguyên tắc và giới hạn của mình, cũng như kỳ vọng dành cho cuộc hôn nhân này. Chúng ta nên nói chuyện rõ ràng."
Cuối cùng, Tô Cảnh Thu cũng có phản ứng. Anh hơi nghiêng người, ánh mắt rời khỏi trần nhà để nhìn thẳng vào Tư Minh Minh. Đây là lần đầu tiên anh nhìn cô một cách nghiêm túc. Người phụ nữ trước mặt mang một vẻ bình tĩnh siêu nhiên, nhưng ở đâu đó trên gương mặt cô lại toát lên sự cứng cỏi và kiêu ngạo. Dù giọng nói của cô cố gắng giữ vẻ hòa nhã, nhưng lại tạo ra cảm giác áp bức, như thể đang ra lệnh thay vì cùng bàn bạc.
Dẫu vậy, Tô Cảnh Thu "giả chết" cũng không vì thế mà phản kháng. Anh lại ngả người dựa vào ghế, uể oải đáp: "Cô quyết định đi."
"Tôi quyết định… sao?" Tư Minh Minh hỏi lại. "Cả nguyên tắc, giới hạn, lẫn kỳ vọng của anh cũng để tôi quyết định?"
"Đúng. Cô quyết đi."
Thái độ nửa sống nửa chết của Tô Cảnh Thu như thể chẳng hề xem trọng cuộc hôn nhân này. Nếu hôn nhân là một ngôi mộ, anh đã nhắm mắt lao vào, thì người khác xúc thêm vài xẻng đất phủ lên cũng chẳng sao. Sớm muộn gì cũng chết thôi.
Tư Minh Minh gật đầu: "Được, rất tốt."
"Tốt chỗ nào?" Tô Cảnh Thu hỏi.
"Tốt ở chỗ, trong nhà này không có người nào đầu óc mơ hồ gây rắc rối, để tôi có thể yên tâm làm chủ." Tư Minh Minh nói thẳng. Bản chất cô vốn mạnh mẽ. Nếu Tô Cảnh Thu có quá nhiều ý kiến, cô sẽ phải tốn công tranh luận. Nhưng thái độ hiện tại của anh rất tốt, chẳng khác nào cô mua được một con rối ngoan ngoãn, vừa đạt mục đích kết hôn, vừa không gây thêm phiền toái. Chỉ cần cẩn thận với khả năng "phản loạn" bất ngờ của con rối này.
Càng yên ả, sóng ngầm càng dữ dội. Tư Minh Minh hiểu rõ điều đó.
"Muốn làm gì thì cứ làm." Tô Cảnh Thu mất hứng, chuyển ánh mắt sang nơi khác. Anh nhìn quanh căn hộ của Tư Minh Minh và thấy khó chịu. Một người cao lớn như anh đứng trong không gian chật hẹp này có cảm giác như đụng đầu vào trần nhà. Cả buổi sáng lăn lộn khiến anh đói bụng, bèn hỏi: "Cô có ăn uống gì không?"
"?"
"Cô không phải đang dưỡng sinh sao?" Tô Cảnh Thu nói: "Mấy người hay nói cả đời chỉ ăn lượng thức ăn nhất định, ăn xong là hết đời à?"
"?"
"Hay cô không ăn sau buổi trưa?" Anh nhìn đồng hồ: "Nếu vậy thì phải nhanh lên, còn bốn mươi phút nữa là thực quản cô đóng lại rồi."
Người vừa như hấp hối giờ đây lại liên tiếp nói những câu châm chọc. Tư Minh Minh nghĩ thầm: Cơn phản kháng cảm xúc đến thật nhanh.
"Anh muốn ăn gì?" Cô hỏi.
"Nhà mình có gì ăn?" Tô Cảnh Thu cố tình nhấn mạnh từ "mình", rõ ràng đang bực bội.
"Chả có gì." Tư Minh Minh đáp.
"Vậy còn ngồi đây làm gì? Đi thôi!" Tô Cảnh Thu đứng bật dậy. Anh muốn nhanh chóng rời khỏi nơi nóng bức, không có máy lạnh này. Ở đây thì người tử tế đến mấy cũng phải phát rồ.
Nhìn thấy những giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán anh, Tư Minh Minh mới nhớ mình chưa bật máy lạnh. Nhưng lúc này cô chẳng buồn giải thích, chỉ lẳng lặng theo anh ra ngoài. Cũng chẳng biết nên ăn gì, các quán ăn ở cổng khu nhà cô giống như sắp đóng cửa, thời gian làm việc rất vắng vẻ, nhìn cái gì cũng không ngon.
Sau cùng, cả hai quyết định ăn mì gói. Tô Cảnh Thu không phản đối, dù thoạt nghe có vẻ qua loa. Họ mua hai ly mì, thêm xúc xích và dưa muối rồi quay về. Cầm túi đồ ăn, Tô Cảnh Thu nói: "Dù gì cũng là vợ chồng, cùng ăn bữa cơm. Thái độ của cô khá đấy, tôi cũng không nên tiêu cực quá."
"Cạn ly nước mì này, chúng ta chính là vợ chồng đầu bạc răng long." Thấy Tư Minh Minh im lặng, anh nói thêm.
Cả hai đều không quá coi trọng nghi thức, bữa ăn đầu tiên sau khi cưới là mì gói thì cứ là mì gói. Người nấu là Tô Cảnh Thu. Tư Minh Minh đã lâu không ăn món này, mùi hương vừa xộc lên mũi đã khiến cô thèm thuồng. Đứng ở cửa bếp, cô hỏi: "Bao giờ xong?"
"Năm phút."
"Mì gói mà lâu vậy?"
"Không thì cô tự làm đi?"
Tiếng leng keng vang lên trong bếp. Tư Minh Minh không thích mùi dầu mỡ nên không bước vào, nhưng cũng tò mò không hiểu nấu mì mà sao ồn ào đến vậy. Nắng chiều chiếu qua cửa sổ, cắt bóng anh thành một hình dáng đẹp như tranh. Hiếm ai trên đời sở hữu ngoại hình xuất sắc đến thế. Khi "vẻ ngoài đẹp đẽ" đó bưng ra hai tô mì "đơn giản nhưng đậm đà", Tư Minh Minh ăn sạch một cách nhanh chóng mà chẳng buồn khen lấy một câu. Món này còn ngon hơn đồ ăn ở mấy nhà hàng thực dưỡng.
Sau bữa ăn, Tư Minh Minh mới nhớ ra cần mời Tô Cảnh Thu tham quan căn hộ nhỏ của mình. Cô làm ra vẻ rộng lượng nói với anh: "Xét trên một mức độ nào đó, đây cũng là nhà của anh. Cứ tự nhiên mà khám phá."
Tô Cảnh Thu nghĩ bụng: Cái nhà rách này mà là nhà tôi? Nhưng vẫn đi lại một cách nhàn nhã, ngó nghiêng xung quanh. Để tỏ vẻ thân thiện, anh còn thỉnh thoảng chạm vào vài đồ vật. Khi bước vào căn phòng ngủ chật chội với phong cách lạnh lẽo, anh nổi hứng nghịch ngợm, đứng bên giường kéo một ngăn tủ ra.
Tư Minh Minh chợt nhớ trong đó có "đồ chơi", muốn ngăn cản thì đã muộn. Tô Cảnh Thu vốn chẳng mấy để tâm, chỉ liếc qua một cái rồi đóng tủ lại, vẻ mặt không đổi. Nhưng trong lòng, một hồi chuông cảnh báo vang lên:
Cô gái này! Hóa ra lại là người như thế này!